Beta: Lam Cê Cê. 15
[Tự chương]
Ngày đó khi tiền tuyến truyền đến tin đại thắng, Hoàng đế Đại Thích thứ mười hai đã làm lại từ đầu tới trận đại tuyết đầu tiên.
Đại tuyết: tuyết rơi nhiều vào những ngày đầu của tháng 12
Người dân lẫn binh lính trong thành cùng nhau reo hò chúc mừng, tận cho đến giây phút cuối cùng, đây có lẽ chính là chiến thắng mà mọi người ai cũng trông mong từ rất lâu rồi.
Phía Mạc Bắc tiền tuyến, các tướng sĩ ở hàn thiên băng ngày đêm không ngủ, chiến đấu gian khổ đến tận nửa tháng trời mới có khí thế đánh đuổi người Cao Ly (Hàn Quốc) tán loạn bỏ về nước.
Trống trận vừa vang lên tiếng “Đông” cuối cùng
Các tướng sĩ trên người mặc những bộ giáp oai vệ giơ cao binh khí, hò hét chấn động đến cả trời cao.
Chiến thắng.
Đúng vậy. Rốt cuộc cũng đã chiến thắng rồi.
Ngô Phàm đứng ở trên cổng thành đưa mắt hướng ra phía Mạc Bắc, nơi một dãi cát vàng nằm ở phía Bắc ngăn trở với lãnh thổ bé nhỏ Cao Câu Ly (Triều Tiên) , nhìn những bóng dáng tươm tất trong những tà áo lộng lẫy của người Cao Ly đang hốt hoảng tán loạn bỏ chạy về nước, cho đến khi trong mắt chỉ còn lại một vùng trời tuyết trắng xóa, đang đem dải cát vàng dấu tẫn đi.
“Đừng nhìn” Một đôi bàn tay xinh đẹp từ phía sau lưng với lên, che đi đôi mắt của Ngô Phàm lại, giọng nói ngây ngô bị gió lạnh làm cho yếu đi,nhẹ nhàng bay đến tai, “Nhìn lâu như vậy, hai bên mắt chắc phải rất đau”
Không cần quay đầu lại hắn cũng biết người đứng sau mình lúc này là ai rồi.
Thiếu niên Ngô Thế Huân vẫn chỉ mới cao bằng bả vai của Ngô Phàm, ở phía sau lưng của hắn cố sức nhón chân rồi với hai tay của mình lên, cả cơ thể gầy yếu bị một chiếc áo lông cừu màu đỏ tươi chói mắt phủ kín khắp cả người, chỉ để lộ ra đôi con ngươi đen láy trong trẻo.
Ngô Phàm có một thói quen tay dùng bàn tay luôn cầm lưng thanh đao, rồi áp nó lên trên mặt tường thành loang lổ, cảm nhận những đường vân.
Là đường vân? Những vết tích khắc sâu đó có phải chính là câu trả lời cho bao nhiêu thăng trầm bấy lâu nay không.
Cuối cùng, những ngón tay cùng những vết chai lì càng lúc càng dày chỉ vì nhiều năm luyện võ cũng chịu rời khỏi bức tường, thong thả mà cũng vương vấn xen lẫn một chút do dự nào đó, rồi nâng lên, thật nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay đang che tầm mắt của hắn : “Đau ư…thật sự…còn có thể đau được nữa sao?”
Những hạt tuyết nhỏ bé bị cơn gió lạnh thổi mạnh quất ngang qua gương mặt trẻ tuổi đầy tuấn lãng , tạo ra một đường rách nhỏ trên gương mặt, nháy mắt đã có một vệt máu đỏ tươi rớm ra.
Những giọt máu, giống như những bông tuyết vào ngày đông nhanh chóng ngưng kết lại, sau đó cứ thế mà tiếp tục rơi xuống.
Ngô Thế Huân theo bản năng lấy tay kéo tấm áo choàng màu đỏ tươi trên bộ chiến bào mà Ngô Phàm đang mặc, rồi lùi vào sau để tránh cơn gió lạnh đang thổi, Ngô Phàm cười cười, quay người lại cầm lấy đôi bàn tay đang bị gió lạnh thổi kia, sau đó cúi người nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên mà không hề nói gì giống như đang hỏi “Lạnh không?”
“Lạnh” Ngô Thế Huân ngửa mặt nhìn lên chiếc lông vũ ngũ sắc cao cao thẳng đứng nằm ở trên chiếc mũ sắt mà Ngô Phàm đang đội, cười như không cười nói “Cũng phải , đứng đúng chỗ cao như vậy. . . Thật sự rất là lạnh mà”
Giọng nói mềm yếu thoáng chút run rẩy, cứ như vậy luẩn quẩn nơi đáy lòng của Ngô Phàm, không nặng cũng không nhẹ mà gặm nhấm lấy vết thương vẫn nằm ở nơi đó, Ngô Phàm cúi đầu đôi môi mỏng hơi giương lên nói “ Ta không nhìn ở chỗ này, thì còn nhìn ở chỗ nào nữa. . .Nhìn người Cao Ly hốt hoảng xem, đó chính là chiến thắng đáng để ta chứng kiến . . .”
Đúng vậy, ta đã chiến thắng.
—— trận thắng này, chỉ mới là điểm tựa duy nhất để ta có thể tiếp tục tồn tại về sau thôi.
“Chúng ta chắc hẳn được coi như là Đại thích đế quốc hùng mạnh rồi còn gì” Ngô Thế Huân nhón chân lên với tay kéo kéo cái lông vũ xuống, kéo nó xuống trước mắt của Ngô Phàm, đáy mắt tràn đầy ý cười nói “Ca ca, người xem, dù có thế thì ngay cả nó cũng chẳng chịu nổi một kích này nữa”
Vừa buông tay ra. Chiếc lông vũ ngũ sắc nháy mắt đã bị gió lạnh như gầm thét xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Không chịu nổi một kích ư.
Không chịu nổi một kích chẳng khác nào quốc thổ của Đại thích đế quốc còn chưa bằng một phần mười Cao Câu Lệ , như thế này mà bảo Đại Thích cường thịnh sao?
Cao câu lệ: là một dân tộc thời cổ sinh sống tại vùng Đông Bắc TQ từ thế kỷ 1 đến thế kỷ 7 trước công nguyên, là một chi nhánh của người Phu Xa.
Cậu thanh niên gầy yếu bị một bọc áo choàng lông cừu màu đỏ tươi quấn kín mít đứng cản trước gió, ngửa mặt nhìn Ngô Phàm một thân nhung trang (quân phục), áo choàng màu lửa đỏ tung bay phất phới giữa cơn gió lạnh, phía sau là cả một bầu trời tuyết trắng.
Ngô Phàm ngẩn người, đi thẳng đến đầu kia của tường thành, trong thành toàn bộ tướng sĩ mặt hướng phía nam đang chờ lệnh xuất phát, rồi hướng đến vị trí của đế đô vũ kinh, thành kính quỳ xuống, hành lễ với vị đế quân cao cao tại thượng của mình,đem tất cả nhiệt huyết của mình không hề giữ lại mà quyết tâm trả ơn.
Đứng ở trên cổng thành Ngô Thế Huân đều thấy hết thảy, nhưng thay vào đó lại nở một nụ cười khinh miệt, xoay người phủi những bông tuyết trên áo xuống, đối những người ở phía sau nói “ Đi thôi, chung quy cũng phải trở về nhà rồi”
Vũ Kinh, đó là nhà của bọn họ.
Như vậy, bọn họ sắp được về nhà rồi.
Ngô Phàm một thân nhung trang đứng ở đó, ngẩn ngơ âm thầm nhìn theo thiếu niên gầy yếu thân ảnh màu đỏ tươi đang đứng trên cổng thành kia đến đầu cũng không thèm quay lại.
“Ooh______”
Tiếng kèn khởi hành vang lên.
Đoàn kỵ binh của Ngô gia hùng mạnh đạp gió mà đi, cùng với tiếng gào thét của cơn gió lạnh, như tấu khởi một khúc ly ca bi tráng.
Trở về nhà sao. Sao giống như vội vã đi chịu chết vậy.
Ngô Thế Huân bắt chéo chân ngồi lẳng lặng trong xe ngựa ấm áp thoải mái đi đầu đội quân, ngón tay xinh đẹp gõ từng nhịp lên cái bàn trước mặt.
Nhất hạ, lưỡng hạ, tam hạ. . .
“Ầm______!!”
Xe ngựa bị lắc lư mạnh.
Hàng ngũ hành quân có hơi rối lên, hàng ngựa đang còn hoảng loạn, chỉ sau nửa khắc đã được trấn an lại.
Ngô Phàm đi ở đầu nhíu hàng mày, giơ tay ra hiệu, mọi người trong nháy mắt lập tức ngừng lại theo lệnh từ phía trước.
“Ầm______!!”
Lại là một tiếng nổ,từ phía chân trời liên tục mà đến.
Ngô Phàm ngừng chau hai hàng mi lại
Ngày rét đậm như vậy, nhưng lại có sét đánh sao?
“Ầm!!…Đùng đoàng______!!” Thanh âm kia tựa hồ càng tới gần hơn,giống như cả một hàng đá khổng lồ đang lăn mình xuống vậy.
Đây là cuộc hành quân ngày thứ bảy,nơi này cách tháp Ân Quan của đế đô vũ kinh không đến trăm dặm, chung quanh toàn bộ đều là núi cao, địa thế hiểm trở, là một trong những rào cản làm cho binh lính không thế phá vỡ nhất.
Ba nghìn lang kỵ của Ngô gia vốn đều được huấn luyện để có tố chất của một tướng sĩ từ trước, cho nên tại đây dù cho từng trận nổ cứ tiến lại gần,nhưng họ vẫn kiểm soát được những con chiến mã dưới thân, duy trì đội hình nghiêm cẩn.
“Ầm______!!”
Giống như đây chính là tiếng nổ cuối cùng, Ngô Phàm theo bản năng mà có thể đoán ra được.
Trên bầu trời lẻ loi lúc này rơi xuống những hạt tuyết mịn, gió cũng đã nhẹ dần đi
Bỗng nhiên lại trở nên yên tĩnh đến lạ lùng.
Ngô Phàm trong nháy mắt vốn đã ý thức được cái gì, không chút do dự rút thanh đao ở thắt lưng ra rồi nâng lên đỉnh đầu để chắn, lập tức xuất hiện một tiếng kêu la trụy hạ cùng với một thi thể rơi xuống, hắn liền dùng một nhát kiếm chém ngang thi thể đứt làm hai đoạn.
Gió tuyết thoáng chốc dừng lại, giống như đang tích trữ khí lực, để rồi dùng hết sức mạnh mẽ tàn phá tất cả.
“A_____!!”
Thanh âm kêu la thảm thiết cứ thế liên tục vang lên.
Quân mai phục thân thủ linh hoạt từ trên nhảy xuống, không những vậy trong đó cũng có những kỵ binh thiện chiến dũng mạnh từ Ngô gia.
Màu đỏ tươi của máu rơi xuống nền tuyết trắng toát, nháy mắt đã dần mai một.
Gió tuyết làm hoa cả mắt của những kỵ binh Ngô gia, khiến họ mất phương hướng không thể nhìn ra được những bóng đen ở đâu đang đánh lén mình, chỉ có thể dùng trực giác rút đao ra mà chém giết, hoặc, để bị giết.
Màu đỏ máu cùng màu tuyết trắng như gột rửa tầm mắt, Ngô Phàm khí định thần nhàn yên ổn một mình ngồi trên lưng ngựa cứ chém xuống từng đợt mai phục này đến đợt sóng mai phục khác, mặc cho thuộc hạ phía sau đều ngã ngựa thất thế, nhưng hắn vẫn cứ như không nghe thấy.
Nhiễm chỉ giang hồ kết bi cục, vô nhân đào đắc quá túc mệnh. Nhúng chàm giang hồ kết cục bi ai, không người thoát được qua đêm mệnh
Khi gió tuyết một lần nữa lại mạnh mẽ thổi lên, Ngô Phàm không chút hoang mang quay người nhìn đống vải bông dày được quấn thật chặt ở trên xe ngựa.
Hoàn hảo không tổn hao cái gì.
Tuy là bên trong hắn đã có dự liệu, nhưng vẫn thở dài một hơi.
Lúc này mới cân nhắc đi thăm dò số kỵ binh thương vong.
Ba nghìn tinh binh, nhưng may mắn thay vẫn chưa tổn hại đến con số ba nghìn.
Trên mặt đất thi thể chất đầy, đều là phục binh hắc y che mặt .
Tuy là ngồi ở trên cao lưng ngựa, nhưng Ngô Phàm vẫn nhìn ra được những tấm khăn bịt mặt của đám hắc y ở trên đều có một loại ám văn.
Loại ám văn mang hình thù đao kích cùng hắc liên đan xéo nhau.
hắc liên: hoa sen màu đen
Và đó cũng chính là huy ấn của Đại thích đế quốc, hoàng tộc chuyên chúc.
Đây là ngày, mà giây phút này cuối cùng cũng tới.
Ngô Phàm nhắm hai con mắt lại.
Luồng khí bên tai đột nhiên thay đổi, hắn một lần nữa lại dùng thanh đao trên tay nâng lên ngăn cản.
Lần này tuy không để cho đối phương được như ý chém hắn, nhưng trái lại suýt chút nữa đã bị đối thủ từ phía xa hất tung hắn xuống ngựa.
Vừa mở mắt đã thấy đối thủ tránh được lưỡi đao của mình,tên kia xoay người triển khai song chưởng, sau đó lại thối lui, cuối cùng hai chân vững vàng đáp xuống đỉnh đầu cỗ xe ngựa của Ngô Thế Huân.
Ngô Phàm ánh mắt căng thẳng, động tác vẫn chưa dám làm gì.
Kỵ binh của Ngô gia nhanh chóng đã đem xe ngựa vây quanh, binh khí trong tay liền lăm le, không ngừng hướng về kẻ đang đứng trên cỗ xe ngựa
Người nọ trường bào màu đen huyền ,y phục thư thái, tà áo tung bay, tóc dài theo gió tản ra, thật không khác gì ma quỷ.
Hai tay chắp lại thành quyền, khóe môi khẽ nhếch “Hoàn thân vương, đã lâu không gặp a”
Ngô Phàm ánh mắt lạnh lùng: “Bản vương tiện mệnh (kẻ hèn theo kiểu nói khiêm tốn ) lại cần phải phiền để Kim tướng quân đến tận đây chỉnh đốn sao, quân vương thật đúng là chu đáo
“Hoàn thân vương không biết người đang có ý gì” Kim Tuấn Miên nâng tay sửa sang lại tóc của mình, cười đến quỷ mị “Tính mệnh của hoàn thân vương, ước chừng cũng quý giá”
“Quý giá phải. . . . .Trừ bỏ tại hạ ra, còn có ai có thể tới bắt người được chứ”
Âm cuối đột nhiên vừa thu lại, thì mũi chân của Kim Tuấn Miên đã vọt lên giữa không trung.
Kim Tuấn Miên nhìn xuống nhóm kỵ binh tay vẫn cầm binh khí, khinh miệt cười, thân thủ cầm một cuốn bí kíp để ở trước ngực, sau đó miệng tuôn ra một hàng chú ngữ đến cổ quái.
“Loảng xoảng….leng keng!”
Âm thanh binh khí rơi xuống đất.
Hơn hai ngàn tinh binh lẫn binh tướng đột nhiên vứt bỏ đao, ánh mắt trong nháy mắt đã trở nên trống rỗng,tiếp theo từng người từng người một ngay tức khắc từ trên lưng ngựa ngã xuống đất.
Chỉ có Ngô Phàm từ khi nào đã lấy tay che hai lỗ tai mình lại, trên tay vẫn cầm thanh đao ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhưng mà vì bọc bông thật dày đang ở trên cỗ xe, cho nên hắn vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Kim Tuấn Miên cũng chú ý tới cỗ xe ngựa vận chuyển duy nhất hoàn toàn nguyên vẹn này, cho nên không chút do dự liền nhảy lên cao cách khoảng không đánh xuống ——
“Ầm______!!“
Không khác gì với tiếng nổ ban đầu,cứ ùn ùn kéo đến mà nghiền nát hết tất cả.
Xe ngựa theo tiếng nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, những vụn gỗ bay tứ tung, thêm vào đó là những mảnh nhỏ của chiếc áo lông cừu màu đỏ tươi cũng bị nát tan.
Ngô Phàm tâm lẫn đầu đều rùng mình, chưa kịp nghĩ gì liền giục ngựa chạy thục mạng qua.
Cuối cùng cũng nhìn thấy ——
Thiếu niên bạch y gầy yếu tự thoát khỏi xe ngựa bật mình nhảy lên, trong tay kim tiên ( roi bằng vàng) không chút do dự mà vung ra giữa không trung.
Kim Tuấn Miên thần sắc hỗn loạn, nghiêng người tránh nguy hiểm, khiến mình rơi xuống đất đồng thời hai cánh tay cũng thi triển theo.
Còn Ngô Phàm cứ như vậy mà đứng một chỗ sửng sốt.
Ngô Thế Huân thân hình gầy yếu trên người chỉ mặc mỗi bạc sam trắng toát ( bộ quần áo trắng phong phanh mà người Trung Hoa cổ hay mặc ở bên trong người) , ngay khi mái tóc đen được buộc lên bởi dải lụa trắng, trong tay vẫn cầm một kim tiên thật dài, đôi chân trần đang đứng vững trên đỉnh đầu của cỗ xe được gắn liền với một con chiến mã màu đen tuyền, quay mặt lại với Ngô Phàm nở một nụ cười yếu ớt “ Ca ca, Thế Huân chắc chắn sẽ bảo vệ người chu toàn”
Ngô Phàm nhìn thiếu niên gầy yếu giữa cơn gió lạnh, đơn bạc như vậy, dường như nếu cơn gió tiếp theo có thổi nữa,chắc có thể thổi bay cả y đi mất cũng chẳng hay.
Đáy mắt của Ngô Phàm nháy mắt đã có chút mê man khó hiểu, nhưng Kim Tuấn Miên ở đằng sau Ngô Thế Huân đã bắt đầu tấn công lần nữa, vội thu trọn tâm tư lại, cầm đao bắt đầu nghênh đón.
Ngô Thế Huân vẫn nhàn nhã đứng yên một chỗ, thần sắc thản nhiên mà nhìn trận đấu của hai người trước mắt mình.
Ngô Phàm mặc một bộ áo giáp bạc, đao phong sắc bén, cùng Kim Tuấn Miên một thân trường bào màu đen nhảy vọt lên không, bầu trời lúc này đầy tuyết rơi, cả hai cứ thế cùng nhau đọ sức,càng nhìn càng thấy tựa như một màn biểu diễn hoành tráng tới ngỡ ngàng.
Điệu múa này, theo đó cũng bất tri bất giác, mà cách xa dần khỏi Ngô Thế Huân.
Tiếng vó ngựa phía sau vang lên.
“Đát, đát đát, đát đát.”
Nhất hạ, lưỡng hạ, tam hạ. . . . . .
“Đát đát, đát, đát đát.”
Gần, lại càng gần hơn.
“Đát đát, đát, đát đát.”
Không khác gì một khúc tang ca đòi mạng .
Nhưng Ngô Thế Huân vẫn không có động tĩnh gì.
“Đát. . .. .”
Cho đến lúc này kim tiên mới đột nhiên vung ra.
Ngô Thế Huân sắc mặt lạnh lùng nhảy lên, nắm chắc thắng lợi trong tay, nhanh chóng xoay người vung roi tới thẳng mệnh môn của đối phương
mệnh môn: cách cửa sinh mệnh, ý ở đây là Thế Huân vung roi vào ngay chỗ hiểm của đối phương
“Thế Huân. . .”
Trên gương mặt đối phương hé ra một nụ cười mỉm cứ như không sợ mà theo đó tiếp chiêu.
Ngô Thế Huân ánh mắt co lại, con tim tựa hồ cũng lỡ một nhịp.
Kim tiên Ngô Thế Huân vừa vung ra lại đột nhiên dừng lại ở khoảng không, y mạnh mẽ thu lại, toàn thân đã vững vàng đứng trên lưng ngựa, lần này cùng đối mặt với kẻ kia.
Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn đối phương, kim tiên cầm chắc ở trong tay như mất ý thức mà rơi xuống.
“Thế Huân. . . “ Người nọ vẫn y như cũ nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, tiến về phía trước vài bước, ngón tay cũng không do dự mà xuyên qua xương đòn của Thế Huân.
Ngô Thế Huân ánh mắt nhìn người kia vẫn như vậy, cũng giống như không thể nhận ra được nỗi đau đó nữa, bởi vì khuôn mặt tươi cười của người trước mặt đã khắc sâu vào xương tủy.
Một lúc sau, hắn mới cúi đầu nhìn xuống hai ngón tay của người đã đâm vào xương quai xanh của mình, ngón tay thon dài trắng nõn, giờ phút này lại dính đầy máu tươi của mình.
Thật vất vả mới ép ra được một nụ cười với đối phương, trong mắt lúc này cũng đã ngấn đầy lệ “Ta thế nào cũng không nghĩ tới. . . Đúng là ngươi. . .”
“Ta. . . .Sớm nên nghĩ đến. . .”
Thiếu niên gầy yếu từ trên ngựa ngã xuống, giống như chiếc lá úa, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Sử tái: Mùa đông thứ 12 Đại Thích cận đế, hoàng thân vương Ngô Phàm cùng thế tử Ngô Thế Huân mưu phản, sự bại tháp Ân Quan, tru di thập tộc, liên lụy quê nhà.
「Rõ ràng ta từng nghĩ rằng, bất quá hãy cứ gói trọn tất cả lại sau khi mọi thứ chấm dứt, tứ hoan hước」