DAY28. Một ngày trước đó.
Thời điểm: Ngày 21 tháng 12 năm 2012 . . . Thứ sáu. . .
Nếu như có một cuốn nhật kí tồn tại. . . Có lẽ nó sẽ là kí ức cuối cùng . . .
Hôm nay, chính là ngày mà con người tiên đoán sẽ tận thế. . . Cũng là tiết đông chí theo truyền thống của người Trung Quốc. . . Rất nhiều người sẽ trở về nhà với người thân rồi cùng nhau ăn bánh trôi , hoành thánh, bánh cảo. . .
Lộc Hàm thay đồ xong,để chuẩn bị phẫu thuật thì trời cũng đã giữa trưa. . .
Trương Nghệ Hưng vốn có nói, cho dù chỉ còn duy nhất 1% hy vọng cũng không được buông tay. . . Tận thế thì sao, chỉ cần mọi người có thể sống sót, thì không cần vứt bỏ đi chút hy vọng cuối cùng, huống chi, tận thế cũng không hẵn là sự thật. . .
Trương Nghệ Hưng làm xong thủ tục xuất viện cho mình, lúc nằm viện, không mang theo cái gì, hiện tại có đồ để thay là may mắn lắm rồi, sau khi trở về nhà, liền trực tiếp đến thẳng phòng bệnh Lộc Hàm. . .
Ngô Thế Huân thức thời ngồi canh giữ bên ngoài. . . Cũng không có đi quầy rầy cả hai người ở trong. . .
Bên ngoài u tối một màu, buổi sáng mà đã có mưa rơi, hiện tại cho dù cơn mưa có tạnh, thì trong không khí vẫn lưu luyến đâu đó hơi thở có chút mù mịt. . .
Lộc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói có phần xen lẫn tia mỏi mệt. . . “Còn có thể có ngày mai phải không ?”
Trương Nghệ Hưng dừng một chút. . . Trên gương mặt chậm rãi xuất hiện nụ cười. . . Mang theo một chút cưng chiều. . .
“Đương nhiên sẽ có!”
Trương Nghệ Hưng nâng bàn tay Lộc Hàm lên, ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay của Lộc Hàm. . . Tinh tế thưởng thức. . .
Lộc Hàm quay đầu lại nhìn cậu, cho dù có chút mệt, nhưng đáy mắt vẫn không quên cất giấu mỉm cười, “Này, ngày hôm qua nhìn thấy em, cũng không có nhẫn, anh nghĩ em chắc đã ném nó đi rồi”
Trương Nghệ Hưng cúi đầu nhìn ngón áp út đeo nhẫn ở bên tay trái của mình, lại nhìn Lộc Hàm, đưa mắt ra hiệu, “Anh không phải cũng đã đổi bên đeo rồi sao?”
Lộc Hàm giương giương khóe miệng cười, đung đưa cái đầu, “Anh không muốn bị ép buộc mà”
Trương Nghệ Hưng đem tay phải của Lộc Hàm lấy chiếc nhẫn trên tay anh ra, mang theo ý cười rồi cầm tay trái của anh lên, “Cái này không thể tùy ý anh được đâu đó”
Sau đó, liền đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út ở bên trái của Lộc Hàm. . . Có lẽ rất ít người sẽ hiểu được ý nghĩ từ trong đó!
Vậy rốt cuộc nó đại diện cho cái gì?
Chính là tình yêu mãnh liệt mà mỗi một người dành cho nhau đến trọn đời. . . Hiện tại có thể Trương Nghệ Hưng không thể đem lại cái đầy đủ cho Lộc Hàm. . . Nhưng cả hai vẫn còn trẻ, còn có thể có rất nhiều thứ về sau . . . Rất nhiều rất nhiều thứ. . .
Lộc Hàm gắt gao nắm chặt lấy tay của Trương Nghệ Hưng, ” Đem hạnh phúc của em mãi mãi trói chặt vào một người có thể chết bất cứ lúc nào, thực có được không?”
Trương Nghệ Hưng giả vờ cau mày. . .
Lộc Hàm nhìn thấy thần sắc do dự của Nghệ Hưng, lập tức buông tay ra. . . Trương Nghệ Hưng cười cười, liền kéo tay Lộc Hàm lại “Nếu không có anh, đó mới là tận thế!”
Lúc này, y tá đi đến. . .
“Phải chuẩn bị phẫu thuật, anh có cái gì không thoải mái không?”
Ngô Thế Huân vẫn canh giữ ngoài cửa cũng tiến vào theo. . .
Lộc Hàm lắc đầu. . .
Y tá lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi ghi vào đó, “Có bị chảy máu mũi không?”
“Không có!”
Y tá gật đầu, đem bút bi cất vào túi, “Giữa trưa, các anh hãy đến phòng phẫu thuật! Bây giờ nghỉ ngơi cho tốt vào nhé!”
“Được!”
Y tá đi ra ngoài. . .
Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân đang đứng ở cửa, ánh mắt chân thành, “Thế Huân. . .”
“Dạ!”
“Trong khoảng thời gian này, cảm ơn em”
Ngô Thế Huân cúi đầu, “Em đâu có làm gì đâu, không cần cảm ơn em!”
“Cảm ơn cậu đã chăm sóc Lộc Hàm!” Trương Nghệ Hưng nhìn Ngô Thế Huân, ngữ khí chân thành tha thiết, “Sự tình trước đó thật xin lỗi, lại còn cùng cậu ẩu đả tôi cũng phải xin lỗi cậu!”
“Bây giờ nói lời này thì có ích gì!” Ngô Thế Huân xoay người, chuẩn bị rời đi. . .Có lẽ phiến tình này thật sự cuối cùng vẫn không thích hợp để phát sinh trong giờ phút quan trọng . . .
“Cảm ơn em đã tác thành!” Lộc Hàm hướng bóng dáng cô độc kia nói, “Cảm ơn em vẫn luôn bên cạnh tôi, nếu tôi có thể sống, chỉ cần em nguyện ý, tôi sẽ vẫn cùng em làm bằng hữu !”
Bàn tay Ngô Thế Huân đang giữ ở cửa, nhưng chỉ ngắn ngủi vài giây. . . Cuối cùng, vẫn rời khỏi. . .
Đến giữa trưa, Lộc Hàm bị đưa vào trong phòng phẫu thuật. . .
Trương Nghệ Hưng ký tên mình là người thân của Lộc Hàm vào trong bản đăng ký. . .
“Lộc Hàm, anh nhất định phải sống!”
Lộc Hàm gật đầu. . .
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. . .
“Đang phẫu thuật” ba chữ lập tức sáng lên. . .
Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Thế Huân ngồi ở dải ghế ở hành lang chờ đợi. . .
Trong hành lang trống trải đến khó chịu, chỉ có hai dải ghế dài sắp thành hai hàng, cùng với phòng cấp cứu trước đây đều giống nhau, nhưng cảm giác lại khiến người ngồi đây có một sự áp lực đến đáng sợ. . .
Im lặng như thế này tựa hồ có thể nghe được cả tiếng thở lo lắng. . .
Trương Nghệ Hưng tay vẫn run rẩy. . . Cho dù, cố gắng làm bản thân phải trấn tĩnh xuống, nhưng có lẽ đều vu sự vu bổ. . .
Ngô Thế Huân cũng không khá hơn gì, mắt từ đầu đều không ngừng nhìn cửa phòng phẫu thuật. . .
Tiếng di động vang lên, phá vỡ không khí yên lặng, Ngô Thế Huân liếc Trương Nghệ Hưng một cái, Trương Nghệ Hưng không để ý liền nhấn nút nghe, sau đó đi ra khỏi, dường như là đến khu nghỉ ngơi. . .
“A lô. . .” Trương Nghệ Hưng đặt di động vào bên tai . . .
“Tôi a lô cả nữa ngày giờ em mới để ý hở!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói giận dỗi của Ngô Diệc Phàm. . . “Lộc Hàm thế nào?”
“Đang phẫu thuật!” Trương Nghệ Hưng gương mặt lộ ra mệt mỏi.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, “Tôi nhớ bệnh này, chỉ cần xạ liệu là có thể bình phục mà, làm sao lại phải phẫu thuật? Chẳng lẽ bệnh tình không thể xạ liệu được nữa?”
“Ừm”
“Yên tâm đi, cậu ta sẽ không có việc gì đâu!” Ngô Diệc Phàm tuy an ủi Trương Nghệ Hưng nhưng trong giọng nói không thể giấu chút run rẩy. . .
“Tôi biết rồi!” Trương Nghệ Hưng cố găng tự thuyết phục bản thân.
“Quên nói cho em, Hoàng Tử Thao sẽ cùng người khác kết hôn!” Ngô Diệc Phàm ngữ khí nhẹ đi rất nhiều. . .
Nhưng Trương Nghệ Hưng làm thế nào có thể hiểu được Hoàng Tử Thao kết hôn, đối với Ngô Diệc Phàm mà nói nó quan trọng đến mức nào. . .
“Cùng ai?”
“Tôi cũng không biết, vừa lấy được thiệp mời, ngay cả cái tên cũng chẳng viết rõ! Trên phong thư là tên Hoàng Tử Thao, sau đó là thời gian cùng địa điểm.”
“Vậy đại náo tiệc cưới, đoạt lấy Hoàng Tử Thao rồi bỏ chạy”
Ngô Diệc Phàm cười cười, “Tôi cũng đâu có điên lắm đâu!”
“Vậy anh tính không đi?”
“Đi a, đương nhiên muốn đi, tôi thật sự còn muốn nhìn thấy, người vĩ đại nào lại đem Ngô Diệc Phàm tôi cũng không bằng”
“À à à, chậc chậc!” Trương Nghệ Hưng nguyên bản đang căng não ra, rồi lại thả lỏng một ít. . .
“Thực ra của tôi không kém đâu ! Các người một cái hai cái đều không có mắt nhìn, làm cho tôi thật sự chịu nhiều đả kích đi!”
“Rồi sau đó?”
“Nếu người kia so với tôi tốt hơn, tôi sẽ rời khỏi đây! Nếu so với tôi kém hơn, tôi tất nhiên sẽ tiếp tục tranh thủ chứ sao!” Ngô Diệc Phàm hiếm khi mới nói chuyện kiểu này.
“Đúng rồi đấy, rất giống phong cách của anh, chúc anh thành công nhé!”
“Ừm. . . Tôi đây cũng chúc Lộc Hàm sớm ngày hồi phục! Cũng chúc hai người có thể hạnh phúc vui vẻ với nhau mãi mãi”
“Cảm ơn!”
“Tôi tắt máy đây, tý nữa hôn lễ bắt đầu rồi!”
“Được”
Trương Nghệ Hưng trở về phòng phẫu thuật. . . Ngô Thế Huân đang cúi đầu liền ngẩng lên nhìn cậu một cái, rồi lại cúi xuống . . .
Không ý thức được rằng cuộc phẫu thuật cũng đã tiến hành được hai tiếng đồng hồ rồi. . .
Trương Nghệ Hưng lúc này có một cảm giác quá khứ như đang chia ra từng giây tựa hồ sống một năm chỉ bằng một ngày . . .
Trong lòng yên lặng khắc sâu tên Lộc Hàm. . .
Từ lúc bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật, Lộc Hàm tuy gan lớn nhưng trong một khắc lại sợ hãi. . .Đối mặt với cái chết, dường như so với tưởng tưởng còn đáng sợ hơn rất nhiều. . . Cảm thấy lòng bàn tay như đang nắm chắc sự mạo hiểm. . . Cái chết ở trước mặt, vốn ai cũng đều bình đẳng. . .
Bác sĩ đứng ở bên Lộc Hàm, đang ghi chép. . . Cúi đầu nhìn Lộc Hàm, “Sợ phải không?”
Lộc Hàm gật đầu. . .
“Tuy rằng xác suất chỉ có 30%, nhưng mà ý chí của cậu mới là quan trọng, nếu ý chí trong cậu không có, cho dù xác suất cao tới đâu, cũng có thể chết , cho nên, phải tin tưởng chính mình có thể sống sót”
Bác sĩ đem giấy tờ vừa ghi chép xong cho y tá, rồi đưa tay chạm vào tay của Lộc Hàm, liền để ý tới ngón áp út đang đeo nhẫn của Lộc Hàm, “Nếu đã có vợ rồi, càng phải cố gắng sống sót nhé!”
Lộc Hàm cười cười, “Tôi thật sự có thể sống sao?”
“Sinh mệnh vốn chẳng biết có bao nhiêu, rất nhiều người mắc bệnh ngày từ đầu đều đã không thể trị khỏi, nhóm bác sĩ cũng nói dù có xoay chuyển trời đất thì cũng chẳng lấy được phương pháp nào, nhưng tinh thần lạc quan, lại làm cho bọn họ có thể sống, đây chính là kì tích đó! Có lẽ, cậu chính là kì tích tiếp theo!”
“Vâng! Cảm ơn bác sĩ”
“Không cần cảm ơn tôi, nếu xuất hiện kì tích, cũng đều là công lao của chính cậu! Chúng tôi chỉ phụ trách chữa trị thôi!” Bác sĩ tiến đến bàn phẫu thuật. . .
Lộc Hàm nằm trên bàn phẫu thuật, đèn trên đỉnh đầu khiến thực chói mắt. . .
Trên tay đang truyền dịch, hiện tại thuốc tê trên cơ bản sẽ không trực tiếp đi qua sống lưng để tiến vào cơ thể. . . Cái này cũng chính là giúp bệnh nhân giảm bớt đau đớn. . .
Bác sĩ cùng y tá đứng ở bên trò chuyện, chờ thuốc tê phát huy tác dụng. . .
Lộc Hàm lúc đầu còn có thể nghe thấy họ nói gì . . . Nhưng một lúc sau ý thức cũng dần mơ hồ. . .
Chiếc đồng treo tường ở phòng phẫu thuật liên tục phát ra từng tiếng tí tách nho nhỏ. . .
Ở hành lang, Ngô Thế Huân không ngừng để ý biểu cảm lo lắng chờ đợi của Nghệ Hưng, sau đó nhịn không được dùng ngữ khí bình thản hỏi, “Anh tin có tận thế sao?”
Trương Nghệ Hưng lắc đầu. . .
Ngô Thế Huân nhếch môi cười, “Là Lộc Hàm tin!”
“Tôi biết, anh ấy đã nói với tôi!”
“Tôi ở trên mạng có nhìn thấy, nói hôm nay vào lúc 3 giờ 14 phút 35 giây, trái đất sẽ bị hủy diệt!”
“Khi đó hẳn là tiết đông chí!”
“Đúng vậy! Vốn là của người Maya tiên đoán, vào thời gian đó, hẳn là sẽ chẳng có cái gì xảy ra!”
Nói xong, Ngô Thế Huân liền lấy di động ra quơ quơ trước mặt Trương Nghệ Hưng, “Đã 3 giờ 12 phút rồi. . .”
“Ừ!” Trương Nghệ Hưng gật đầu, cười cười. . .
“Cho nên , Lộc Hàm sẽ không có việc gì đâu, anh ấy có nói, chỉ cần thế giờ không tận thế, anh ấy nhất định sẽ sống sót”
Mặc dù Trương Nghệ Hưng biết là như vậy, chính là an ủi, nhưng giờ phút này, chỉ dám hy vọng hết thảy đều thành sự thật thôi. . .
Trương Nghệ Hưng nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đóng chặt, Lộc Hàm. . . Anh phải sống. . .
Lúc mọi người đoán rằng tận thế có hay không đều bị sự thật phá tan mọi suy nghĩ, rất nhiều trong số họ đều mất đi người mình yêu thương, mỗi phút mỗi giây lại có một người rời khỏi thế giới này. . .Mặc kệ có tận thế hay không, bọn họ cũng chẳng thoát khỏi bàn tay tử thần. . .
Cái chết vốn là quy luật tự nhiên của nhân loại, sinh lão bệnh tử, thật quá mức tầm thường. . .
Trương Nghệ Hưng không khỏi xúc động, nếu từ đầu em cự tuyệt anh, rời xa anh, chúng ta hiện tại chẳng thể lâm vào vận mệnh này đúng không? Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay. . . Có lẽ, ngay cả chúng ta yêu nhau đều chính là định mệnh!
“Loảng xoảng leng keng” Một âm thanh truyền từ phòng phẫu thuật ra. . .
Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Thế Huân cơ hồ đều đồng thời ngẩng đầu. . .
Ba chữ “đang giải phẫu” kia lập tức tối sầm xuống. . .
Hai người đứng lên, cùng đợi tất cả đáp án công bố. . .
Bác sĩ đem chiếc nhẫn đặt vào lòng bàn tay Trương Nghệ Hưng. . . Lộc Hàm được đẩy ra. . .
Mọi người, cũng không ai biết nên nói gì . . .
Thật sự sẽ có tận thế sao?
Lời nói của Lộc Hàm còn đọng bên tai. . .
Hẹn ước đêm giáng sinh, thật sự sẽ đến sao?
Kỳ thật, đáp án cuối cùng chẳng thể ai biết được. . . Tạm biệt . . . Có lẽ sẽ không bao giờ. . . gặp lại nữa. . .
– – – – – – – – – – – – – – – –
Méo: Đến đây trong các bạn ai cũng có thể nghĩ đây chính là cái kết . Một cái kết chẳng hề viên mãn tẹo nào ^^ . Nhưng chúng ta vẫn còn Ngô Diệc Phàm, Hoàng Tử Thao, Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân phải không? Họ đều là nhân vật của 28D và còn Lộc Hàm . . . Chúng ta vẫn chưa rõ họ sẽ ra sao mà, cho nên có thể nói đến đây vẫn chưa gọi là kết thúc, tuy đây chính là chương cuối cùng của bộ truyện này.
Tác giả làm vậy đều có chủ ý cả ㅋㅋㅋ . Vì vậy hi vọng mọi người hãy chờ đợi nhé!!!