Con Tin – 27

tumblr_nl01459NC21sy9nfjo3_500

Chapter 27

Khi Nghệ Hưng về đến phòng, không lấy làm lạ với gương mặt đương xị ra như muốn biểu tình cả thế giới của Thế Huân, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm ‘may là ném cái hộp bánh đó đi rồi’, chứ không thằng bé này có khi liều mạng với cả mình mất.

“Giận thì để anh sang phòng Bá Hiền nha?”

Tiến lại gần giường nơi Thế Huân đang ngồi, Nghệ Hưng khom lưng hạ sát gần gã hơn, nụ cười của y hiện hữu trong đôi đồng tử lạnh như băng của gã. Ở ngoài là trời là biển gì đi chăng nữa, thì chỉ cần ở bên Nghệ Hưng đều giống như đứa nhỏ hở chút là hờn dỗi làm nũng y.

Ngô Thế Huân nhìn thẳng Nghệ Hưng, gã không nhẹ dạ mà thay đổi thái độ vì hành động này của Nghệ Hưng, thần sắc ngược lại có phần trở nên khó coi hơn.

“Anh thực sự đói lắm rồi, đừng hờn nữa mà.”

Nghệ Hưng tay đưa lên định xoa mái tóc của cái tên khờ này muốn trấn an đối phương, thế nhưng Thế Huân lại lấy đà kéo y ngã vào lòng mình, y hoảng đến mức hai mắt trừng lớn, cả cơ thể y cứ như vậy nằm gọn trong lồng ngực gã. Thế Huân xoay người chớp mắt đã áp y dưới thân, chạm tới bờ môi mềm mại ấy bỗng chốc lý trí Thế Huân không còn thể tự kiểm soát được nữa, trong đầu chỉ nghĩ muốn tiến sâu hơn.

Nghệ Hưng lấy hết sức bình sinh giãy dụa đẩy người phía trên xuống, nếu như là kẻ khác y đã nhanh chóng hạ gã bằng một đòn chí mạng, chỉ vì người này là Thế Huân nên y mới không thể ra tay được, đành dùng sức cố đẩy bằng được gã ra mà thôi. Hai người vật lộn một hồi đến khi quần áo Nghệ Hưng đã xộc xệch, nhăn nhúm, ánh mắt y đỏ ngầu, một cái tát như trời giáng vào má Thế Huân.

“Ngô Thế Huân cậu quá đáng lắm rồi đấy! Đây là chuyện một người em nên làm với anh trai của mình sao?”

Nghệ Hưng tức đến nỗi toàn thân run lên từng đợt, y vẫn chỉ biết mặc kệ gã làm càn chưa bao giờ dùng sức đánh gã đến chảy cả máu cả dù có giận thế nào.

“Anh không phải anh trai em, em thích anh, tại sao em không được hôn anh cơ chứ?”

“Thích là có quyền được hôn người khác ư, vậy cả cái trái đất này biết bao người cũng được quyền như vậy hả, nói chuyện phải có lý một chút!”

Nhìn vẻ cương quyết của Thế Huân ấy khiến Nghệ Hưng sắp đuối hết sức lực mất rồi.

“Thứ nhất anh không phải đồ vật của riêng cậu, nếu như cậu còn có suy nghĩ như vậy thì sau này anh sẽ không còn quan tâm đến cậu nữa. Và chuyện giữa Lộc Hàm với anh gặp nhau còn kéo dài đến tương lai, bởi anh đã ký hợp đồng quản lý nghệ sĩ với hắn, là việc phải đích thân Nghệ Hưng này ra mặt.”

“Em biết, nhưng em không thích, em không thể cứ nhìn hai người bên nhau được, vì sao anh không chịu đứng trên phương diện nhìn em xem, hai ta vừa mới dứt tiếng cười gặp hắn thì em đã như biến thành kẻ dư thừa. Em chán cái cảm giác này lắm rồi, Trương Nghệ Hưng cứu em đi, thật sự em phát điên mất, nhìn em đi được không? Đừng lấy danh nghĩa anh trai ra nữa, xin anh hãy để ý em dù chỉ một lần thôi được chứ?”

Gã ôm đầu ngồi thụp xuống, nói xong, nước mắt lăn dài trên gò má, âm thanh bi ai này làm tan nát cõi lòng y. Hai tay gã giữ chặt đầu rồi cứ liên tục lặp đi lặp lại kêu mình điên mất, mau cứu lấy gã.

Nghệ Hưng không nghĩ rằng sự tình lại thành ra thế này, y biết lại là mình sai rồi, trốn tránh mãi kết quả sẽ thảm như vậy ư, tại y đã quá muộn khi phát hiện ra gã thích mình, là vì y không tìm đúng cách để giải quyết. Hết thảy đều là lỗi của y, y không nên suốt ngày quan tâm người con trai này từng ngày trưởng thành, rồi để lại trong tim gã những vị ngọt đến tận bây giờ.

Giờ phút thương tâm này chẳng khác gì vạn tiễn xuyên tâm đến từng dây thần kinh của Thế Huân, đau lắm, nước mắt gã thay cho những giọt máu đỏ tươi, tưởng rằng như vỡ từng động mạch. Mỗi một nấc đau khổ là một bước tra tần, y nhẹ nhàng đến gần gã, kéo gã dịu dàng ôm lấy.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, Thế Huân anh xin lỗi xin lỗi xin lỗi em..”

Lời thứ lỗi như muốn chuộc tội.

“Nghệ Hưng…”

Ngoại trừ tiếng khóc Thế Huân chỉ còn có thể phát ra hai chữ đó, mãi đến lúc tiếng nấc dừng, thì gã đã gục hẳn vì quá mệt.

Tbc.

STBL – 9

tumblr_n1vh5rIGgK1slyd6qo1_400

Chapter 9

“Ha ha thế nào, họ Lộc này ngầu phết đấy chứ?”

Kết thúc cảnh quay Lộc Hàm liền chạy ngay qua chỗ Nghệ Hưng, cùng cái vẻ được dịp thể hiện đắc ý tràn ngập. Cậu giả vờ ngán ngẩm phất phất tay nói: “Vô góc vô góc, bộ dạng ngớ ngẩn hết cái nói.”

“Nào! Lão tử đẹp trai như vậy, đẹp trai lắm đó!! Trương Đản Đản nhà cậu thẩm mỹ cái kiểu gì không biết!”

” T.hẩ.m m.ỹ?” Nghệ Hưng cười rộ lên, “Này, Lộc cô nương ơi dáng vẻ cô quả thực trông cũng ‘thẩm mỹ’ lắm đó ~”.

“….Trương Đản Đản!! Lão tử không để yên cho cậu đâu!!”

Anh đổ người lao vào ôm chặt cứng người Nghệ Hưng, Lộc Hàm bắt đầu phồng mồm trợn má lấy hơi thổi vào điểm nhạy cảm của đối phương, Nghệ Hưng tránh không kịp đẩy người ra không nổi, nhất thời từ gáy đến mặt rần rần một màu hồng phớt, mất đà mà ngã cả xuống đất. Lộc Hàm càng cười lớn càng được đà, một bên lấy tay vòng ôm lấy vai cậu không để nằm hẳn xuống nền đất, một bên tiếp tục tấn công, phải đến khi có giọng nói mềm mại vội vã truyền tới ngăn anh lại: “Lộc ca, đừng bắt nạt Nghệ Hưng ca nữa…”

“A a Ngô Thế Huân, cái tên thỏ nhỏ mắt sói gian này, đã quên ai đã hy sinh mỗi ngày một ly trà sữa nuôi nhóc lớn sao!!”

Bị thằng nhóc khờ này phá làm Lộc Hàm mất cả hứng, may có người giải cứu kịp thời Nghệ Hưng nhanh chóng được Bạch Hiền giúp đứng lên, mặc dù đôi mắt có được tô điểm bằng đường kẻ đen huyền mị hoặc như vậy nhưng cậu thiếu niên trước mặt Nghệ Hưng vẫn mang lại cảm giác lanh lợi đáng yêu vô cùng, chìa đôi tay thon dài giúp cậu phủi chút bụi trên quần áo, đôi môi có hơi nhếch lên: “Anh không sao chứ?”

Nghệ Hưng hiển nhiên chưa có hoàn hồn, nhịp tim dồn dập ngẩn ngơ hồi lâu, thầm thấy may mắn không thôi nhìn Bạch Hiền với Thế Huân đang cố ngăn Lộc Hàm lại nói, “Mấy người quả là anh em tốt mà….”

Chốt một câu như mũi kiếm sắc nhọn ~~

“So với cái đồ vô lương tâm họ Lộc kia thì tốt hơn nhiều!!”

“Trương, Đản, Đản!! Xem họ Lộc ta thu phục nhà ngươi đây!!!”

Đứng một bên thấy hết từ đầu tới cuối, tất cả nhân viên cùng mấy người khác trong nhóm chỉ biết bất đắc dĩ dùng ánh mắt mà biểu tình, Tử Thao buồn bực kéo dài cái giọng ra than~~

“Thật là già mà còn trẻ con, trình độ ngây thơ lên thượng thừa rồi….”

.

“AAAAA rốt cục cũng được về ký túc xá!!!”

“Quay MV sao mà mệt dữ vậy đời….thà cả ngày luyện hát còn hơn…”

Cả nhóm trở lại ký túc xá cũng là lúc ai nấy chân tay đều đã rã rời, Lộc Hàm tắm giặt sạch sẽ ra thì phát hiện Nghệ Hưng không có trong phòng. Cảm thấy nghi hoặc, lớn tiếng gọi người “Nghệ Hưng cậu tắm được rồi đấy” đồng thời đi tìm cậu, đến phòng khách chỉ thấy Nghệ Hưng đang ngồi trên salon, Đại Đại với Bạch Hiền một trái một phải bên cạnh cậu, ba người cùng chụm vào chuyên chú gì đó ở quyển sách trên đầu gối Nghệ Hưng, ngón tay xinh đẹp của cậu thỉnh thoảng lại di chuyển trên trang sách, nói dăm ba câu gì đó với hai người kia. Hiểu ngay là đang chỉ tiếng Trung cho hai thằng nhóc đấy, Lộc Hàm để ý vẻ mặt ôn hòa kiên nhẫn của Nghệ Hưng, trong lòng bỗng gõ nhẹ một tiếng, mất cảnh giác trong nháy mắt quyết định xoay người về phòng.

Không chịu nổi, thực sự là chịu không nổi. Trương Nghệ Hưng ở trạng thái điềm đạm như vậy trong mắt Lộc Hàm sẽ chẳng khác gì như cây thuốc phiện mỹ miều mà độc tính thì chết người.

Đang trên đường vội vã vào phòng, thì chợt nghe tiếng Tử Thao ở phía sau vang lên: “Hưng ~~ Em đói, em muốn ăn bữa khuya ~~”

Lông mi anh khẽ giật…

….Cái thằng khôn lỏi này!!

Nghe được Thế Huân chạy ngay ra phụ họa, Lộc Hàm oán thầm “Hoàng-Thế-Nhân” ba cái tên này mà hợp thể với nhau đúng là trùm cái hội này luôn, Nghệ Hưng mở lời đáp: “Giờ cũng muộn lắm rồi, hay mấy đứa ăn tạm thứ gì linh tinh chống đói đi? Nếu mà đói quá thì nấu mì hoặc rang cơm được không?”

“Được ha!!”

Nhóm những chú út hoan hô ăn mừng làm Bạch Hiền với Đại Đại không cam lòng chịu thiệt:” Nghệ Hưng ca, em cũng muốn!”

Tuy biết là cái đồ hiền lành ngốc nghếch kia sẽ bị cái lũ này vần cho một trận, nhưng Lộc Hàm hiểu chuyện này cũng phải thôi. Ban ngày quay đi quay lại tốn bao sức lực như vậy, mà toàn thanh niên mới hai mươi cái xuân xanh, thời gian o hẹp thế ăn uống sao mà đủ chất được, cũng khó trách anh em muốn lùng sục tìm thêm bữa khuya lót bụng, hơn nữa nhìn mấy đứa nháo nhào lên vậy làm tự nhiên dạ dày Lộc Hàm cũng muốn biểu tình.

“Được rồi được rồi, để anh đi làm.”

Cậu thở dài an phận buông sách xuống, Nghệ Hưng từ salon đứng dậy, vừa sầu não vì sao đúng lúc này Đô Đô với Tuấn Miên lại ra ngoài cơ chứ, nếu không là có người giúp mình xuống phụ bếp rồi, “Thế Huân, Đào Tử, Bạch Hiền, Đại, chỉ có bốn đứa thôi chứ gì? Còn đứa nào khác không?”

Tới đây mấy thằng em chưa kịp trả lời, Nghệ Hưng đã nghĩ ngay đến, “Chung Nhân đang ngủ trong phòng hả? Để làm cho nó một phần, cũng là nam chính, thể lực tiêu hao không ít… còn có, Thế Huân, Đào Tử, hai đứa đừng có bắt nạt Chung Nhân, biết chưa? Đều là em út cả, cứ tranh lanh vậy là thế nào…”

Sau đó hoàn toàn chuyển sang chế độ tự nói tự nghe của Nghệ Hưng, tối nào cũng ngồi đợi được nấu cho đồ ăn ngon nên việc này thành ra đã quá quen, nhìn nhau cười trộm lại không nói lời nào.

….từ từ!!

Lộc Hàm cảm giác thốn thốn như có hàng ngàn thảo nê mã* chạy rầm rập trên đầu ~~~ (ĐMM)

Lão tử cũng là nam chính mà!! Cũng mệt lắm đó!! Còn phải vượt qua nỗi ám ảnh hy sinh vì nghệ thuật!! Trương Nghệ Hưng cậu không biết điều gì cả!! Tại sao lại không nghĩ cho lão tử chứ!!!

Ừ thì phải…trước khi quay còn khiến người ta lo lắng thay muốn chết, quay xong hẳn cũng ngênh ngang đến tìm người trút cho bằng sạch gánh nặng.

Nhưng…..mà vẫn quá đáng!! Anh cũng đói!

Rốt cuộc nhịn không nổi, Lộc Hàm hùng hổ tách hai đứa út ra rồi ôm trầm lấy Nghệ Hưng từ sau với vẻ đầy trách móc ~~

“Hưng Hưng!! Tôi cũng muốn ăn….”

(còn tiếp)

Con Tin – 25

6619106178700520624

Chapter25

Nghệ Hưng rời khỏi chỗ Lộc Hàm thì lập tức đánh xe về nhà định dùng bữa với Thế Huân, gần đây vì việc này mà ăn cơm không được ngon miệng, hôm nay cố tình muốn một ngày được thư thả cùng người anh em tri kỷ. Nghệ Hưng đến nơi mới thấy hơi xấu hổ, nhà hàng này chuyên món Âu nhìn qua không phải hạng xoàng, mà đồ y mặc thì quá thoải mái, cảm giác không có được phù hợp lắm, cũng may vì thói quen minh tinh mà khẩu trang lúc nào cũng mang theo mình bằng không sẽ dọa người khác mất.

 

Nhìn Thế Huân với bộ đồ thật trang nhã, tóc tai được vuốt nếp gọn gàng, so với ngày thường có phần trưởng thành hơn, để đem so sánh thì Nghệ Hưng lúc này giống người em trai vậy. Nghệ Hưng một đường cúi đầu chậm rãi chạy lại phía Thế Huân.

 

“Sao không nói với anh là ăn đồ Tây, để anh mặc thế này có chết không.”

 

“Nghệ Hưng của chúng ta mặc gì cũng đều đẹp hơn vạn lần người khác mà.”

 

“Ngọt quá rồi đấy, chính em không phải cũng chỉnh tề như này sao. Mà chúng ta tới sớm à, sao không có ai, hay nhà hàng này không hoạt động hả Thế Huân?”

 

“Chiều nay anh có cuộc hẹn rồi.” Nghệ Hưng nhanh chóng đưa ra vấn đề khiến Thế Huân có điểm chột dạ, nhà hàng không có bóng người là vì đã được gã bao trọn, ai ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.

 

“Sao nào, thức ăn vẫn chưa mang lên, anh đói rồi này.” Nghệ Hưng chẳng nghĩ nhiều, trong đầu chỉ nghĩ đến món ngon trước mắt.

 

Thế Huân búng tay, phục vụ bàn liền đẩy chiếc xe đẩy inox bên trên có chiếc bánh được trang trí bằng hoa hồng, ánh đèn nhạt nhòa dần, có tiếng dương cầm du dương khắp căn phồng rộng lớn.

 

“Nghệ Hưng, chúc mừng anh, buỗi diễn cuối cùng đã thành công mỹ mãn.”

 

“Chiếc bánh đẹp thật đấy, nhưng thế này thì long trọng quá.” Bấy giờ mới nhận ra Thế Huân đã chuẩn bị chu đáo ân cần thế này lại khiến Nghệ Hưng bất đắc dĩ nhìn gã khó được tự nhiên, dù sao kiểu bầy biện thế này cũng để phù hợp với con gái hơn đi…

 

“Nghệ Hưng, anh thấy rồi đấy, lời chúc của em là thật lòng. Hiện tại không còn là minh tinh nữa, em biết anh đang rất muốn về bang hội làm việc. Điều đó không quan trọng, quan trọng là….em thích anh, em nghĩ trên thế giới này không ai có thể so bì với tình cảm của em được. Em không quan tâm anh từng nói gì, chỉ muốn được bên anh, trước kia em không thúc ép, đó là vì em biết anh sẽ không rời bỏ em, nhưng đến giờ bỗng xuất hiện thêm một Lộc Hàm công khai tước đoạt anh khỏi em, em sợ, Thế Huân này không sợ thua, chính là anh, mới khiến em biết nỗi sợ thua cuộc là gì.”

 

“Thế Huân, anh có thể nói điều này chứ?”

 

“Được.” Thế Huân lúc này là người sốt ruột hơn ai hết, gã nhìn Nghệ Hưng nghe xong những lời kia quả thực có điểm cảm động, chí có điều bên trong biểu cảm đó có phải thứ tình cảm mà gã hằng mong đợi.

 

“Thế Huân à, em quên rằng anh lớn hơn ba tuổi ư, một tiếng Nghệ Hưng hai tiếng Nghệ Hưng sao gọi như vậy được chứ. Em đã bao giờ nghĩ tình cảm đó chỉ đơn thuần là vì em luôn quan tâm tôi chưa, không có thời gian kết bạn mới, không có cơ hội để yêu đương? Từ nhỏ anh đã ở bên em nên em mới chẳng có thói quen mở rộng quan hệ, kỳ thực em chỉ sợ có ngày anh không còn ở đây nữa mà thôi. Nhưng Thế Huân dù thế nào em vẫn phải kết hôn, mặc dù vậy thì em phải nhớ kỹ là anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em trai mình, bởi người thân nhất của anh là em, ngoài người thân ra còn cái gì quan trọng hơn được chứ.”

 

“Người thân cái con mẹ nó, Trương Nghệ Hưng hai ta không có quan hệ huyết thống, đừng cố diễn như chúng ta là anh em ruột thịt nữa đi. Em vì không muốn để anh nghĩ như vậy nên mới không gọi anh là anh hai. Việc em yêu ai cha em lại càng không quản được, nói để anh rõ, ông ấy nói nếu em có thể đạp đổ được Lộc bang sẽ không xen vào chuyện chúng ta, đến lúc đó việc của bang hội vứt lại đằng sau hết đi, em chỉ muốn cùng anh, hai người bên nhau, nếu muốn kết hôn, người đó cũng phải là anh!”

 

“Thế Huân, tại sao em không nói với anh chuyện này?”

 

“Vì sao em phải nói, để anh mềm lòng ư? Nói để rồi anh sẽ cự tuyệt, để anh cùng tên họ Lộc kia cao chạy xa bay, em không hiểu nổi, hắn mới biết anh 2 năm mà đã có thể khiến anh theo hắn, còn những kỷ niệm xưa thì sao?”

 

“Ngô Thế Huân, anh đã nói rồi sao Lộc hàm với anh không có quan hệ gì cả, anh nghiêm túc đó sao em cứ biến nó thành trò đùa.”

 

“Đùa sao? Chiều nay anh tới Overdose, em không cần biết anh tới đó làm gì. Năm đó hắn bỏ lại anh hiện tại trở về hắn đã làm được cái gì cơ chứ… ngoài khiến anh liên tục thất vọng, thì còn suýt chút nữa hại chết anh. Nếu không phải là em, thì hắn cũng không có cửa!”

 

Thế Huân kích động đẩy mạnh chiếc ghế rồi đứng phắt dậy ra ngoài, những lời kinh động đó lưu lại khiến Nghệ Hưng sững sờ xen lẫn bàng hoàng. Y biết lại một lần nữa lời của mình lại làm tổn thương người con trai này, bây giờ cơn giận của gã hiện hữu như ngọn lửa không thể dập tắt.

Tbc.

SV – 27

  

 27.

 

“Khỏi phải nói ~ linh cảm em thấy hết rồi đây này! Kỳ họp sắp tới vị trí chủ tịch hội học sinh khẳng định rơi vô tay anh đó!” Xán Liệt vỗ cái bốp vào bả vai Diệc Phàm.

 

Chậc, mắt lờ đờ sưng mọng hết lên rồi, nhìn là biết tửu lượng đã đến giới hạn!

 

“Thôi! Chả dám đâu ~ cái chức này nó bạc bẽo lắm…” Diệc Phàm  chộp lấy tay Chung Nhân.

 

“Trông mày uống nhiều quá rồi đấy! Cẩn thận về nghỉ ngơi đi!” Xán Liệt bật người thanh tỉnh! Đứng dậy.

 

“Em phải đi hít thở tí đã!” Xoay người bước ra ngoài.

 

“HA ha~ Mấy người ai coi cũng thảm vãi nàh! dọa người chết mất!” Tử Thao đứng cười mấy thằng anh lớn đầu nằm la liệt một đống…

 

“Thằng mất nết! Láo hả!’ Lộc Hàm vung tay vỗ bốp cái lên đầu cậu.

 

“Cái thằng nói không biết ngượng~ nhìn lại mày xem~ làm như khác nhau lắm ý!’

 

“Em?! Anh đùa à!’

 

“Trông thế này đúng chỉ có Biện Mai mới dung nạp được mày ~ thằng quỷ này~ khiến nó chịu khổ không ít rồi”

 

“Em á ? Khì  thật thì cô ấy cũng ngoan lắm ~” Tử Thao vừa nghĩ tới cô bạn gái của mình vẻ mặt lập tức phấn chấn như cúc nở trong vườn.

 

“HA HA! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Tử Thao ~ người tới kìa!” Lộc Hàm chỉ tay ngoài cửa Biện Mai đang tiến vào, tạm biệt với mấy cái đầm lúa mới, thay vào đó là chiếc váy liền, quả nhiên thay đổi ăn mặc một chút thôi là….

 

“Ô Mai, đến đến đây!” Tử Thao đứng lên hướng Biện Mai vẫy đến.

 

“Đùa! cứ ô mai ô mai gọi hoài là sao…” Cái mặt dài đuồn đuột của Biện Mai nhìn Tử Thao đến phát nản, Tử Thao vội vàng nắm tay cô kéo xuống ngồi cạnh mình~

 

“Thế nào?~ Lão bà nhà em xinh hơm ~”

 

“Xinhhhh ~ so với mày xinh hơn nhiềuuuu!” Ai nấy ánh mắt đều khinh bỉ nhìn thằng bé ~

 

“….” Biện mai thực chẳng biết nói gì, đem tặng Tử Thao cái nhìn miệt thị, trong lúc vô tình xoay người đi thì bắt gặp Chung Nhân, không biết lý gì tự nhiên nhớ đến cậu trai hôm đó mình cứu, cô hỏi.

 

“Ừm ….cái bạn cao cao nhà cậu đâu rồi?!’

 

Cả hội im lặng…

 

Chung Nhân sắc mặt xấu hẳn, Tử Thao phải kéo nhẹ Biện Mai lại, rít lên nhắc nhở cô.

 

“Đột nhiên sao lại hỏi chuyện này là sao!”

 

“Không phải ~ Bởi mấy ngày trước em có cứu một người bị một đám nam sinh vây lại đánh ~ mà hình như là cái bạn hay đi cùng cậu này nè ~”

 

Chung Nhân hai mắt trợn trừng, giữ lấy cánh tay Biện Mai hỏi.

 

“Cậu nói cái gì?!”

 

“Cậu…Cậu buông tay ra trước đã….” Thấy Chung Nhân như vậy, Biện Mai vội nuốt nước bọt ~ thôi chết rồi…!

 

Chung Nhân thả tay cô, rồi tiếp tục hỏi.

 

“Người đó trông như thế nào?!”

 

“…thì…cái cậu đầu nấm, tóc tai mềm mượt như tơ ~ bề ngoài nhìn bắt mắt lắm ~”

 

“Nói rõ hơn một chút đi!” Tử Thao nghe không lọt được nữa, nghe này khác gì chửi mình xấu!

 

Biện Mai suy nghĩ nửa ngày, rốt cục mới nhớ ra cái cần nói!

 

“Có đặc điểm này! Giọng nói của cậu ấy rất nhẹ nhàng! Còn có ánh mắt thì kiểu bất cần đời vậy vậy á!” Biện Mai chạm được đúng đến vấn đề. Chung Nhân lập tức như tỉnh mộng! Có người dám bắt nạt em ấy?!

 

“Cậu biết là ai không?!”

 

“Không biết ~”

 

Chung Nhân đột nhiên lao như tên bay ra khỏi quán! Người bên cạnh còn không kịp phản ứng theo!

 

“Để nó đi vậy! có được không?”

 

“Cứ để nó đi đi….”

 

“….”

 

Cả bàn không khí trầm hẳn xuống….

 

Bỗng di động Lộc Hàm vang lên, tin nhắn?~ Mở ra thì thấy: [Trương Nghệ Hưng đang ở  xxxxxx, mau đến đây ~ có chuyện vui!]

 

Số lạ ~ Lộc Hàm giật mình hoang mang! Vội vàng gọi ngay cho Nghệ Hưng, nhưng tắt máy?!!!

 

Tại sao?! Lộc Hàm đứng lên tiến thẳng tới phía cửa.

 

“Tao có việc! Đi trước!” Ra đến cửa, đúng lúc đụng phải Xán Liệt đang đi ngược chiều khiến cậu ngã bổ nhào xuống đất!

 

“Ai u~~ đuội mợ!” Xán Liệt đứng dậy vào quán,

 

“Vội cái gì vậy ba?! Mót đẻ hả!!!”

 

Lại thêm thằng nữa lao ra như vũ bão….bình thường cái lũ này lúc nào cũng kiểu nhốn nháo này sao?!

 

Đến cửa, lên xe, chuẩn bị rồ ga phóng thì có người cản! Là Tiểu Thế?!

 

“Lộc Hàm ca ca~ anh đi đâu vậy? Nghệ Hưng ca ca đâu?” Đùa ~ thằng nhóc này ở đây làm gì vậy không biết?

 

“Hiện tại anh đang đi tìm anh ấy” Căn bản không muốn lằng nhằng dài dòng với y.

 

“Em cũng muốn đi cùng được không?”

 

“Không được! Không có biến đâu mà hóng!” Phiền muốn chết! Tao đang đi cứu người! Mày muốn đến quậy cái gì chứ!

 

“Hừ! Em sẽ đi tìm Nghệ Hưng ca ca!” Mặc kệ Lộc Hàm có đồng ý hay không, y đã tự ý an vị trên xe!

 

“….” Lộc Hàm cũng không buồn đôi co với y, chiếc xe lao qua màn khói!

 

……

 

Chung Nhân lao ra khỏi cửa, trong lòng chỉ trọn một suy nghĩ! Phải tìm được Thế Huân! Phải mang Thế Huân giấu riêng cho mình! Sẽ không bao giờ thả cậu ấy ra nữa!

 

Giang Tiểu Nhất?! Hừ! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Chỗ nào cũng có thể đụng phải cái bản mặt cô! Đi bên cạnh là cái thằng mặt mu mới bị mình quật cho trận hôm trước! Băng gạc quấn đầu không hở một cọng lông! Tay thì treo lủng lẳng như chân giò!

 

“Không sao hết! Thằng đó đánh anh, anh đánh thằng Huân, coi như cho huề! Còn nói mà lần sau nó dám tới nữa để xem anh cho nó nhừ tử thế nào!”

 

“Ha! Anh….Hôm đó cậu ta khập khiễng chật vật như vật là vì anh sao!”

 

“HA HA ~ Còn ai vào đây nữa ~ ai bảo nó lừa em! Để nó phải bồi thường chút mới thỏa đáng!”

 

Chung Nhân nghe được máu điên sôi sùng sục trong người! Được! Mất công tìm hàng! Mày lại tự vác hàng đến tận cửa nhà tao! Nhẹ nhàng bước hai bước thật chậm rãi tới sau lưng hắn, Tiểu Nhất hai mắt trợn tròn. Vẻ mặt hoảng sợ không nói lên lời!

 

Một tay giật ngược cổ hắn lại khóa trọn trong một đòn!

 

…..

 

*Kistttt!!!* Một chiếc xe thể thao màu trắng thắng gấp trước cửa một tòa nhà, Lộc Hàm nhanh chóng xuống xe, càng nhìn càng bất an, anh cấp tốc chạy đến, nắm chặt nắm cửa! Người trước lên đến lầu rồi mà người còn lại mới bước được cái chân xuống mặt đất, hoa mày chóng mặt ~ lòng mề trực ói đến nới, lảo đảo một hồi mới đứng được vững hai chân: Hừ! Trương Nghệ Hưng, tâm can Lộc Hàm đặt về phía ngươi quả thực vượt quá với tưởng tượng với tôi, chỉ có điều ~ sắp tới thấy ngươi với bộ dạng kia, thử nói xem~ anh ấy sẽ còn thích ngươi hay không ~!

 

Lộc Hàm kiểm tra cẩn thận từng tầng một, có bao nhiêu phòng anh càn quét bấy nhiêu không bỏ sót kể cả một hạt bụi! Chỉ còn tầng áp mái, cước bộ cận trọng tới gần cánh cửa, khóa sao?! Lộc Hàm gõ cửa, không có tiếng trả lời, nhìn một lúc, thật là ~ cái loại này một cước là bật gốc! Tiếng gió vút lên theo động tác của anh! Cánh cửa nặng nề bị đá bay….Tiểu Thế cũng cùng lúc lên theo….

 

Trong phòng tối đen như mực, mắt thường nhìn không rõ ~ phải nương theo ánh sáng mặt trời yếu ớt… toàn thân trần trụi, Lộc Hàm cả người run lên tiến lại gần.

 

“Nghệ Hưng ~ em phải không?” Cầu trời lạy phật! không phải là em ấy!!

 

Người nằm trên sàn nghe tiếng động thu mình lại góc tường, hai tay che mặt, hai chân thì co lại, thân thể run bần bật lên vì lạnh.

 

“Nghệ Hưng ca ca?! Anh sao vậy?!” Tiểu Thế bên cạnh chạy đến, đỡ Nghệ Hưng dậy, Nghệ Hưng vẫn che mặt, chết cũng không bỏ hai tay xuống, Tiểu Thế càng dùng sức gỡ ra. Nghệ Hưng hận đến nghiến răng: ĐM! Bố giết mày!!! Giả tạo! Cái đồ hai mặt!!!

 

“Nghệ Hưng ca ca! Là em mà! Còn có Lộc Hàm ca ca nữa! Anh làm sao vậy?! Anh ngẩng đầu lên nhìn bọn em đi! Là ai cởi đồ của anh đây?! Anh bị bọn chúng làm gì vậy?!”

 

Nghệ Hưng thật sự rất muốn lột da sát muối nó: Thằng đầu khấc này! Giả nai hả! Thấy bố bị hiếp vui lắm ha! Cái đờ mờ nhà nó!

 

“Đừng đánh cậu ấy!” Lộc Hàm bực mình! Ngăn cậu lại ~ do dùng sức quá mạnh khiến cậu ngã ngửa ra sau!

Lộc Hàm muốn vươn tay chạm vào Nghệ Hưng, nhưng chưa kịp thì Nghệ Hưng vừa bị anh đụng một cái đã giật nảy người thu ngay vào góc, cả người run rẩy.

 

“Là tôi đây mà ~ em làm sao vậy?~ Là lão công của em mà ~ đến tôi em cũng không cho lại gần sao~”

 

“….” Nghệ Hưng không nghe, ngược lại tạo khoảng cách còn xa hơn! Tim đập thật mạnh, nhưng cậu cũng thấy không trụ được lâu hơn được nữa rồi….

 

“Mình à….đừng tránh tôi được không ~ em biết tôi sợ nhất em không còn để ý đến tôi nữa mà ~” Lộc Hàm đầu óc bắt đầu trống rỗng xen lẫn hoảng hốt!

 

Lúc này anh thầm nghĩ chỉ muốn ôm chặt lấy Nghệ Hưng! Ôm rồi sẽ không bao giờ muốn buông nữa!

 

“….” Lộc Hàm à ~ học đâu cái kiểu nói năng mắc dại như vậy hả!

 

Tiểu Thế đứng bên cạnh nghe lòng chỉ thấy bực bội! Nghệ Hưng ra bộ dạng như này rồi! Còn đối với anh ta tốt như vậy! Phát điên mất! Y tiếp tục giả bộ khóc lóc nói.

 

“Nghệ Hưng ca ca!! Là ai! Là ai dám cưỡng bức anh!! Em sẽ không tha cho kẻ đó!!”

 

Nghệ Hưng trong tâm đầy muộn phiền: Tổ sư mày! Mèo khóc chuột giả đứng đắn hả! Hai chữ ‘cưỡng bức’ chú dõng dạc gạch chân bôi đen quá cơ!! Hãm ngạch!

 

“Im mồm!” Lộc Hàm nghe đến hai từ kia tâm trí lại phát hỏa! Khác gì đang móc mỉa Nghệ Hưng!

 

“Em…” Tiểu Thế nín thinh, Lộc Hàm thấy y không nói gì, xoay người.

 

“Nghệ Hưng! Em nghe cho kỹ! Mặc cho có chuyện gì! Tôi và em có nhau! Tôi đã sợ rất nhiều khi yêu em! Chị hai đã nói tôi trước em giấu tôi chuyện chị mật thám tôi đúng không! 

Em cũng nên biết thôi! 

Thực chất bản thân tôi chẳng phải hoàn hảo gì! Mấy thứ không tốt đẹp tôi đều từng trải qua! Là cái loại chẳng tốt đẹp gì! Vì sao em còn theo tôi?! 

Vì sao còn muốn loại cặn bã như tôi?! Em nói đi!!!” 

Lộc Hàm gào lên chỉ thấy sự tủi nhục cùng đau lòng, hai hàng nước mắt cũng theo thế mà chảy xuống…!

 

Nghệ Hưng vốn mới đầu nghe cái gì tôi thương em em thương tôi mắc mửa không kịp giờ cũng rưng rưng lệ trực trào! Đồ ngốc! Đứa nào nói người yêu em cặn bã! Mẹ khiếp! Anh là thiên sứ, thiên sứ của em! (Giờ thì đến lượt tao mắc ói….)

 

Nghệ Hưng ôm trầm lấy Lộc Hàm.

 

“Không phải! Không phải không phải cặn bã gì hết! Linh tinh! Ăn nói linh tinh không phảiiiii!” Nghệ Hưng  chẳng phải vừa, áp chế quanh eo của anh thật chặt, Lộc Hàm bật ngửa không kịp đỡ ~ ôm Nghệ Hưng mới òa khóc! Nghệ Hưng sầu não ~ 

 

“Mình à ~ tôi xin lỗi! Giờ tôi đưa em về nhà thôi! Xin lỗi em! khụ!…Khụ!” càng nói anh càng cố che đi sự nghẹn ngào!

 

“Không sao! Em không trách mình ~ đừng khóc nữa ~” Nghệ Hưng nhìn Lộc Hàm khóc mà lòng mề mình thắt lại đau chẳng kém!

“Tôi đưa em về nhà ~ em yên tâm! Nhất định tôi sẽ không tha cho chúng nó đâu!” Lộc Hàm cởi áo khoác của mình đem khoác lên vai cho Nghệ Hưng, nhưng chưa dìu cậu dậy luôn mà anh đứng dậy qua chỗ Tiểu Thế trước, lấy tay tóm lấy cổ y, dùng một lực nhẹ nhấc bổng y lên!

 

“Có phải mày là người bày trò này đúng không!!”

 

Nghệ Hưng sửng sốt!!! Làm sao mà lão ý biết được vậy?!!!

 

===================================

tbc.

Con Tin – 23


 

Chapter 23

 

“Bất ngờ thật có cả các bạn fan nam hôm nay tới đây cùng chung vui, mà cậu bạn này không thể cứ thế dọa mọi người vậy chứ nhỉ, nhưng dù sao người hỏi thì vẫn phải có người trả lời, nếu là cùng với người tôi yêu thì đến bất cứ đâu kết hôn cũng được.”

Một người thông minh như Lay, giải quyết mấy sự cố trên sân khấu chẳng phải khó khăn gì, trả lời như vậy sẽ khiến tất cả mọi người nghĩ câu hỏi của cậu fan nam kia chỉ là lời nói đùa. Ngay lúc đầu gã đã muốn cướp lại mic của Lộc Hàm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn làm ảnh hưởng tới buổi diễn của Lay cuối cùng đành phải nén nhịn lại, quả nhiên Nghệ Hưng không bao giờ làm gã phải lo lắng. Dù vấn vương không dứt, nhưng ngày đó buổi công diễn vẫn kết thúc, cả hội trường đều không muốn rời đi biết là thế cũng chả thể níu lại được bước chân của y, buổi diễn ngày hôm nay sẽ khó có thể phai nhạt trong lòng người hâm mộ.

Đêm đó Nghệ Hưng không cùng Thế Huân đến tiệc rượu, chẳng ai biết y đang ở đâu. Kỳ thật y không có đi đâu hết, y cứ thế ở lì trong khách sạn, gửi bọn họ cái tin muốn nghỉ sớm đừng quấy rầy. Thế Huân trong lòng thoáng có sự hụt hẫng, gã đã hy vọng thời điểm này người kề cận bên Nghệ Hưng là mình, bất đắc dĩ gã lại luôn không thể làm trái những gì y nói, y nói muốn ở một mình không lý gì gã cứ gắng thuyết phục tự tới tìm y.

Nghệ Hưng chăm chú nhìn trên màn hình máy tính đoạn video do fan quay lại, tự thấy bản thân diễn quả thực cảm giác còn chưa tốt lắm, nhưng chỉ cần nghe những tiếng hét cổ vũ kia cũng đủ chứng minh sức ảnh hưởng của y lớn thế nào. Xem nữa y sẽ khóc mất, trước giờ y là người dễ mủi lòng, chỉ là mấy năm nay theo thời gian khả năng kìm nén cảm xúc trước mặt người khác cũng dày dặn lên. Cái năm đó, nai con suốt ngày kêu mình là mít ướt. Khi ấy Gia Suất luôn phải khóc rồi cãi lại anh mới là mít ướt, Gia Suất không phải là mít ướt. Thế là toàn  làm Lộc Hàm được cười một trận đã đời. Mít ướt Gia Suất và nhăn nhở Lộc Hàm, là trời sinh một đôi.

“Hẹn gặp lại, Nai con.” Nai con không phải là Lộc Hàm của hiện tại, đây là người trong kỷ niệm ấu thơ của Gia Suất. Nai con từng nói Gia Suất là vì sao sáng nhất, Gia Suất trắng trẻo sẽ tỏa sáng trên bầu trời cho xem. Vì vậy tôi đã muốn trở thành ngôi sao sáng nhất, lớn nhất để anh có thể tìm được tôi, tôi biết tôi đợi không được, cũng không nghĩ sẽ tiếp tục đợi nữa. Lần này thật sự phải nói lời tạm biệt rồi, nai con.

.

.

Lộc Hàm nhìn thấy Xán Liệt là lúc cậu bạn đã sẵn sàng trong tư thế đón tiếp hắn nồng nhiệt nhất có thể.

“Cậu đừng trưng ra cái bộ mặt đó dọa cho khách khứa chạy mất dép chứ Đại.Minh.Tinh.”

“Lộc gia tôi sẽ lập tức thu tay lại, nào, vào uống mấy chén nào.”

Cái vẻ tử tế của hắn lập tức thu lại ngay khi vừa bước qua cánh cửa, Xán Liệt nhướn mi nhìn Lộc Hàm.

“Gì? Nhìn tôi vậy có chuyện gì!” Lộc Hàm khó chịu quay sang trừng mắt với Xán Liệt.

“Tôi ngồi đây nửa ngày đợi cậu, thế mà lại được nghe có người ung dung đi mua vé coi concert là mô, 70 bộ phim của thằng này công chiếu thằng bạn như ông chưa một lần ghé qua chúc một câu, giờ vẫn còn muốn phũ tôi, cậu quả nhiên không thèm thương tôi mà.” Xán Liệt bắt đầu giở trò ôm đùi hắn khóc lóc.

“Gần như thế đó, rồi nhanh lên tìm tôi có chuyện gì.”

“Có muốn biết vì sao nhất quyết tôi phải chọn Bá Hiền diễn thay không.”

“Cái loại tâm địa gian giảo như cậu còn không phải là thấy con nhà người ta trắng trẻo vừa mắt sao.”

“Trời đất chứng giám nha, thằng này  đàn ông chính trực không nhập nhòe mập mờ nhé, cậu cho rằng đã là trợ lý của Lay có thể là hạng tầm thường sao, tôi chính là đang giúp cậu kiếm tin tức nội bộ đó. Không cảm kích thì thôi…”

“Cậu tìm hiểu gì thì tìm hiểu đừng có gây sự với người ta, Nghệ Hưng biết cậu là bạn tôi giờ còn động đến bạn cậu ấy thì tôi biết giải thích thế nào?”

“Không phải chứ Lộc hàm, hai ngày trước tôi đã cảm thấy cậu khác khác rồi, chẳng lẽ động lòng với người đó thật à?”

“Có vẻ tôi thương cậu ấy thật, khụ khụ.” Lộc Hàm nói câu này trong ngữ khí lần đầu xuất hiện biểu tình ngại ngùng mà Xán Liệt chưa từng thấy ở hắn.

“Vậy còn Gia Suất….” Xán Liệt nhanh nhạy nhìn đến Lộc hàm thoáng chốc sững người, đôi môi mấp máy cứng ngắc.

“Nợ của cậu ta tôi đều đã trả hết rồi.”

Lộc hàm thở dài chậm rãi kiên định từng chữ một.

Note: Chin lỗi vì lỡ quà sn từ rất lâu của c Yukina  ;;;; nhưng t nói t làm mà =)))))

EVBBCMCH – 3.1

IMG_4318

3.1

Nghệ Hưng chơi bóng xong vừa bước chân ra khỏi sân mà thiếu chút nữa bị gió bạt bay mặt muốn than lại thành một cục, nói ngày nắng vào mùa đông ở cái phận nam bán cầu này có rực rỡ đến mấy, thì nhiệt độ cũng chỉ có thể luẩn quẩn trong cái ngưỡng 15 độ không hơn mà thôi, chưa kể gió Thái Bình Dương kéo về cùng thì..
Chỉ có thể nói, lồng lộng.

Nghệ Hưng từ trước đến nay đều rất biết tự chăm sóc cho sức khỏe của mình, cảm nhận được cái lạnh lùa tới là vội vàng lấy áo khoác ngay. Cậu nhìn di động, có tin nhắn đến chưa đọc, người gửi là Lộc Hàm,

【 Chơi xong rồi thì tới đây ngay nhé, thằng nhóc nhắc đến cậu đấy. 】

Nghệ Hưng mỉm cười, làm một hơi hết sạch chai Pocari* trên tay rồi nâng tay ném nó vào thùng rác bằng đúng một đường vòng cung hoàn hảo, sau đó hướng thẳng tới bãi bóng.

Tối qua Lộc ca đã dặn, không đi cổ vũ cho anh trận chung kết, tháng sau cứ thế tự động nộp thêm 10% tiền thuê nhà.

Giữa thời gian từ trận bóng rổ qua bên bóng đá có hơi xung đột một chút, đến khi Nghệ Hưng tới nơi, hai bên đã đến những phút căng thẳng của hiệp đấu.

“Nghệ Hưng ca ca!”

Leo mặc một chiếc áo cầu thủ màu đỏ tung tăng chạy theo một chị gái về phía Trương Nghệ Hưng, chiếc áo vì quá lớn khiến cả người bé con như thọt lỏm chỉ để lộ ra hai cái chân ngắn bé xíu, giống như một đốm lửa nhỏ đang nhảy nhót vậy.

“Leo!” Trương Nghệ Hưng ngồi xuống ôm cả người bé con vào lòng.

“Nghệ Hưng ca ca, cái áo này có đẹp không? Em với ba ba mặc giống nhau đó!” Leo tự hào đưa bàn tay nhỏ kéo kéo cái áo trước ngực, rồi chỉ tay về chỗ sân nơi Lộc Hàm đang đứng.

“Đẹp” Trương Nghệ Hưng nhanh chóng ngồi xếp bằng trên đất, nắng chiều oi ả, khiến cậu phải híp hai con mắt lại mới nhìn được, nhưng mặc dù như vậy, cậu vẫn nhận ra được con số 7 trên chiếc áo, cùng một chữ “LU” thật to đằng xa.

Từ chỗ chuẩn bị, Lộc Hàm ngoảnh đầu nhìn qua, hướng Trương Nghệ Hưng vẫy tay ra hiệu, còn cậu từ đầu chí cuối chỉ mãi nghĩ ngợi bất chợt mới để ý tới anh, Lộc Hàm hôm nay cố tình buộc lớp mái phía trước thành một cái chỏm tóc ngắn cũn trông ngố không tả nổi.

Mặc dù buồn cười, nhưng Trương Nghệ Hưng lại thấy nó có vẻ trông rất hợp với anh.

Leo bắt đầu thấy lạnh, chưa ngồi được vài giây đã không an phận mà chui vào lòng của Nghệ Hưng ngồi, bé con không ngừng dụi dụi vào ngực của cậu.

“Lạnh hử?” Nghệ Hưng đưa tay ôm chặt bé con vô lòng mình, lấy cả áo khoác ngoài bao bọc lấy bé “Ấm hơn không?”

“Dạ có” Leo gật cái đầu thật dứt khoát, kèm theo giọng nói có vài phần ngọng nghịu đáp trả, khiến cho chỏm tóc trên đầu cũng đồng thời lắc lư theo.

Dường như nữ thần may mắn không nghiêng về phía Lộc Hàm, ngay từ đầu trận đã thua mất một trái.

Thực ra Leo còn nhỏ không hiểu được quy tắc chơi, chỉ là cậu nhìn thấy ba ba, cùng mấy chú mặc áo màu đỏ đều chán nản cúi đầu nên cậu bắt đầu lo lắng.

“Nghệ Hưng ca ca. . .” Bàn tay Leo đang đặt tay lên tấm áo trước ngực Nghệ Hưng bất chợt cũng níu chặt lại, “Ba ba có phải thua rồi không?”

Nghệ Hưng như người từ trên trời rơi xuống, chẳng hiểu làm thế nào trái banh đã bay qua xà ngang, toi rồi, cục bông trong lòng bắt đầu mếu rồi đây. . .

“Leo à, ba ba rất giỏi, em có nhìn thấy điểm đá phạt của ba ba không?” Trương Nghệ Hưng vội vàng ôm chặt bé con, đáng tiếc từ nhỏ đã không có nhiều kinh nghiệm dỗ dành trẻ con cho nên cậu dường như rất vụng về.

“Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng thua rồi, anh xem mấy chú mặc áo xanh ai cũng vui ơi là vui kìa. . . ” Leo kéo kéo ngón tay trỏ của mình, khóe miệng thì xị xuống, nói chưa dứt lời đã òa lên khóc nức nở.

“Leo không khóc, không khóc, nào nào ngoan . . .” Nghệ Hưng nghĩ mãi làm sao để bé con nín, nhưng bé thực sự đâu có hiểu ý cậu muốn nói là gì, chỉ vì nhìn thấy ba ba cúi đầu không vui, thì trong lòng lập tức cũng chẳng dễ chịu nổi, “Leo ngoan, nhìn ba ba rất tuyệt mà, em xem đi, ba ba đang đến chỗ chúng ta kìa”

Lộc Hàm vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa phát tiết giẫm đè lên thảm cỏ phía dưới, thua liền mấy trái khiến anh dồn nén tức giận rất nhiều, bất chợt vô thức nhìn qua lại thấy một lớn một nhỏ đang tìm anh an ủi.

Dù sao cũng là ma xui quỷ khiến, tâm trạng mấy chốc cũng đỡ phần nào.

Suy nghĩ lại bóng đá cũng không phải là toàn bộ, thắng bại binh gia cũng là chuyện thường tình, anh là ai chứ, là Lộc Thủ Đô chứ còn ai nữa!

Lộc Hàm khoanh tay nhìn một lớn một nhỏ đằng xa, thằng nhóc nhà mình đang nằm trong lòng người ta không ngừng thút tha thút thít khóc, đã vậy cậu chàng lại còn lúng ta lúng túng dỗ dành nó, càng nhìn lại thấy thật đáng yêu.

“Anh mau tới đây, Leo khóc rồi này!” Nghệ Hưng thấy Lộc Hàm đang tiến lại gần đột nhiên đứng lại, khiến cậu bức bách phải mở miệng cầu xin.

“Leo” Lộc Hàm đưa một tay vuốt vuốt mái tóc bé con, còn tay kia không ngừng lau đi gương mặt tèm nhem nước mắt của bé. “Ba ba ở đây rồi, không được khóc nữa nha~”

“Ba ba, có phải ba ba không vui?” Leo không ngừng khóc, ngay cả lời nói cũng không thể nói hoàn chỉnh, từ đầu chí cuối vẫn ôm lấy Nghệ Hưng sau đó lại phân vân giơ cánh tay ra phía Lộc Hàm đòi bế.

“Lại đây ba ba ôm con một cái nào” Lộc Hàm đem Leo ôm vào trong lòng,dịu dàng vỗ về, bàn tay cũng không quên xoa dịu cho con, từ từ, Leo cũng ngưng nức nở “Leo, ba ba đã nói gì với con nào, nếu đã ra sân thi đấu, cố sức thắng quán quân, nhưng lại để vuột mất thì làm sao?”

“Cũng không. . . không được khóc” Leo nhỏ giọng trả lời, nấc lên thành tiếng.

“Cho nên Leo phải ngoan, không được khóc nữa nào~”

Nghệ Hưng trong lòng cảm xúc dâng trào cuồn cuộn, quả nhiên nhìn lại bản thân thật còn non nớt, một bé con ồn ào vốn là một vấn đề nan giải cuối cùng hôm nay lại một tay Lộc Hàm nhanh chóng giải quyết trong chớp mắt.

Cậu đứng dậy đi đến cái túi lớn bên cạnh Lộc Hàm, lấy ra một cái áo khoác cùng khăn mặt đi tới.

Lộc Hàm trên mặt với cổ vẫn còn mồ hôi chưa kịp lau, thể nào cũng sẽ dính lên người Leo, cho nên cậu nhanh chóng liền lấy khăn mặt choàng lên người anh.

“Lộc ca, anh mặc quần áo ướt mà không thay đi sẽ cảm mất, anh nhìn xem mồ hôi của anh đang tích lên người Leo rồi này, mau mặc áo khoác vào đi” Nghệ Hưng vừa dứt lời, liền nhảy sang khoác áo lên người Lộc Hàm, đôi môi chu lên không ngừng căn dặn.

Lộc Hàm hai tay ôm con, thay vì tự thân vận động mặc áo vào, thì lại cứ đứng im mặc cho Nghệ Hưng lúng túng khoác áo cho mình.

Trước mắt đột nhiên lại hiện ra một con đường mơ hồ, nghuệch ngoạc, hình ảnh người con gái ấy cùng giọng nói êm ái dịu dàng vẫn không ngừng gọi tên anh.

Trời dần trở tối,đèn ở sân bóng bắt đầu sáng bừng cả khoảng không, Lộc Hàm phút chốc giật mình tỉnh mộng ảo, hoảng sợ không tự chủ được liền ôm chặt lấy Leo, bàn tay theo bản năng mà nắm lấy bàn tay người bên cạnh, thời điểm nhận ra, thì cổ tay Nghệ Hưng đã nằm trong tay anh rồi.

“Lộc ca?” Trương Nghệ Hưng đem gương mặt thắc mắc nhìn Lộc Hàm, bất thình lình bị nắm lại, chỉ cảm thấy anh ấy cũng đang ngẩn ra nhìn mình.

Lòng bàn tay bây giờ chỉ toàn là mồ hôi.

“A. không có gì, trời tối rồi, mau về thôi, tôi sợ Leo bị cảm mất” Lộc Hàm rốt cuộc nhìn rõ lại, thì ra người trước mặt chẳng phải người trong lòng, mà là Trương Nghệ Hưng “Leo, ba ba phải lái xe, con ngoan ngoãn tự đi có được không nào?”

“Dạ được” Tâm tình của bé con dường như đã tốt lên rất nhiều liền nói tiếp “Ba ba, một tẹo nữa mình đi ăn xương xáo*được không? Thêm cả dụ viên* nữa!”

“Được” Lộc Hàm một tay dắt Leo, tay còn lại đỡ lấy ba lô từ tay Nghệ Hưng “Thật phiền cậu quá, cứ để tôi cầm xách cho”

 

*Chai Pocari mà bạn Hưng uống đây nhé mọi người:

* xương xáo (仙草) cái món mà đại ca Leo nhà mình đòi ăn là cái này nè

500376455f53c

còn dụ viên(芋圆) là mấy viên làm từ khoai môn để ăn chung với xương xáo cùng mấy món khác nữa đó :) 

Đại ca về khoản ăn có vẻ rất rành nha =))))))))))

Con Tin – 22

6608690505050079470

Chapter 22

Y ngồi giữa sân khấu ôm guitar khẽ gảy lên giai điệu nhẹ nhàng vấn vít bên tai người nghe. Mỗi nhịp mỗi phách nhàn nhã là vậy, nhưng phía dưới vẫn có bao người lòng nghẹn ngào vì động tâm, quả thực đã một thời gian rồi Lay không còn tiếp tục ra album, điều duy nhất để xoa dịu nỗi lo của các fan là y vẫn duy trì đi lưu diễn, đảm bảo phần nào doanh thu phòng vé. Mỗi người có mặt ở đây hôm nay đều hiểu rõ, concert lần này không hề giống những lần trước, người con trai mà các cô bấy lâu nay mến mộ thật sự sắp phải rời sân khấu rồi, sau này sẽ không còn cơ hội được thưởng thức những tác phẩm của anh nữa.

“Mọi người sao lại khóc hết như vậy, đừng khóc, khóc nhè là không xinh đâu mà…” Vừa dứt lời, tiếng khóc vỡ òa như đáp lại những gì y nói.

“Tôi biết chuyện này thực sự quá đột ngột, để đến được đây không phải dễ dàng. Sở dĩ tôi không mở họp báo trước cũng là vì nghĩ người đầu tiên cần nghe giải thích là các bạn, chứ lý do gì tôi phải đi nói trước với phóng viên, các bạn thấy có đúng không?” Tiếng mọi người ồ lên dội lại, các fan vốn rất kiên cường mà nghe xong y nói trong lòng đều đã muốn mềm nhũn, sống mũi cay cay nuốt không nổi lệ lại đành để mặc nó tuôn trào.

“Tại sao càng nói lại càng khóc vậy hả, đừng nói là vì sợ tôi là gay nên khóc nha, nếu mà thế thì sao tôi dám nói tiếp nữa đây.”

Không biết bắt đầu từ ai, cả hội trường dần vang lên tiếng gọi Lay, cùng khẩu hiệu ‘Em yêu anh.’

“Tôi đây, là gay hay không bản thân cũng không rõ, sau này chẳng còn là nghệ sĩ nữa, dù sao không còn quan trọng nữa nhỉ. Thế nhưng lại có kẻ tung tin tôi được bao dưỡng, ai dám tin là tôi sẽ đánh người đó đấy. Nhìn tôi thế này mà giống dạng người đó sao?”

Nghe giọng trêu chọc của y, nhiều người bật cười vô thức. Lộc Hàm ngồi tại chỗ cũng không giấu nổi nụ cười trên môi, thế nhưng trong lòng hắn thì lại nghĩ muốn được bao dưỡng cái người trên khán đài kia, tuy rằng biết người ấy cũng đang có suy nghĩ chỉ mong để có thể được đánh mình.

Đứng về phía Thế Huân mà nói thì biểu tình của gã lại trái hoàn toàn, Nghệ Hưng chưa từng nhắc qua chuyện này với mình, nếu anh ấy đang thích một người khác không phải là mình thì lẽ nào…. gã liếc nhanh sang vẻ mặt đang cười ngây ngô của Lộc Hàm bên cạnh, Thế Huân lập tức trở mình xem thường hắn.

Bá Hiền đúng lúc này mang theo nụ cười bước lên sân khấu, phía dưới lại thêm tràng phản ứng dữ dội.

“Xin chào mọi người! Tôi là người đại diện của Lay, cũng là người chủ trì concert hôm nay.”

Trao đổi ánh mắt với Lay một chút, thấy đối phương gật đầu mới tiếp tục phát biểu.

“Hôm nay chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tương tác với các fan ở khu A như mọi người thấy trước mặt, tôi sẽ chọn ra ba bạn may mắn để đưa ra câu hỏi cho Lay, trong chiếc hộp này chứa đựng những con số tương ứng với ghế ngồi của mỗi bạn, Lay sẽ là người bốc thăm ngẫu nhiên để tìm ra ba con số may mắn đó.”

“đầu tiên, bạn ở hàng 2, ghế 3.”

“Thật là em sao? Em có thể hỏi Lay, thời điểm kết hôn có thể nói cho chúng em biết được không, thậm chí lúc ấy không còn là nghệ sĩ cũng được.”

“Mọi người thực sự muốn biết vậy sao, thế tôi sẽ viết thông báo trên blog, sẽ không viết rồi xóa đâu nhé.”

“Tiếp theo là hàng thứ 5, ghế số 11.”

“Em em em em, Em yêu anh, Lay à, đừng….đi….mà!” cô gái này bởi vì quá kích động mà khóc không ngừng, nói cũng chẳng thành lời.

“Thật là tiếc quá, câu này không tính là câu hỏi, vậy chúng ta tiếp tục với bạn cuối cùng ha, bạn nào sẽ là người may mắn tiếp theo đây nhỉ?”

Lộc Hàm đã tính sẵn nếu lần này không chọn mình thì hắn sẽ tự giác đứng lên đi giật mình của người khác.

“Dãy 1, ghế 7, xin mời.” Bá Hiền vừa nói ra số ghế thì Lộc Hàm cùng lúc đang tự tán thưởng chính mình. Nghệ Hưng thấy người đứng lên gương mặt quen đến lạ, rồi mới giật mình phát giác ra và nghĩ muốn tắt ngay mic, nhưng vì đang trên sân khấu nên cũng không dám biểu hiện ra ngoài nhiều.

“Xin chào, tôi xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi chính là vị diễn viên còn lại mà các bạn đang thắc mắc với nhau trong bức ảnh đó đây.”

Không ngoài dự đoán, cả hội trường như ong vỡ tổ, tiếng bàn tán xôn xao được lúc rồi lại lắng xuống chực chờ để nghe vị diễn viên kia nói tiếp.

“Câu hỏi mà tôi muốn gửi tới là, Lay, em muốn tổ chức đám cưới ở đâu, tôi sẽ đưa em đi liền.”

Tiếng hô hào làm trấn động tất cả mọi thứ, chiếc mic trong tay y từ từ đưa lên.

tbc.

P.s: chú Lộc đưa em nó đi luôn nhá, đưa đi xa luôn nhá~~~~~~~

Con Tin – 21

e4685de8gw1en05ahkzyxj20rs15oahm

Chapter 21

Mấy ngày gần đây lo liệu cho việc tổ chức concert chia tay tất cả lại đều thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán, không có những phản ứng trái chiều, công kích ập tới, cũng chẳng có phóng viên dàn hàng ngang trước cửa rình rập đợi moi tin tức. Nghệ Hưng trong lòng rõ biết đây là có sự hậu thuẫn từ phía Lộc Hàm, nhưng để gửi một lời cám ơn đến hắn thì y lại chả hề muốn nghĩ tới. Đã lâu không đứng trên sân khấu mang đến những màn biểu diễn tốt nhất cho người hâm mộ, nên y bắt đầu vùi mình vào tập luyện. Thế Huân và Bá Hiền hai người đều khuyên y không cần quá sức như thế, nhưng chính y nói rằng đây là lần cuối, để bản thân có thể đặt một dấu chấm hết thật hoàn thiện và viên mãn nhất.

Kỳ thật, đến Thế Huân còn không hiểu nổi Nghệ Hưng nghĩ gì khi quyết định như vậy, gã chỉ hy vọng y có thể sống hết mình với đam mê của bản thân. Những bài hát hay mỗi bước nhảy của Nghệ Hưng, luôn là liều thuốc giúp gã an tâm hơn mỗi khi đi vào giấc ngủ. Có điều, đâu phải muốn là nói ra được những điều này cho người ấy biết, dù vậy, không nói cũng được chỉ cần gã biết mình sẽ luôn sẵn sàng nguyện ý hỗ trợ với tất cả mọi quyết định của y và tất nhiên là lần này cũng không phải ngoại lệ.

Người buồn nhất phải nói đến là các fan hâm mộ, cho là báo chí đã đánh trống rùm beng từ hai ngày trước thì concert này vẫn là cú shock quá lớn khiến ai nấy cũng đều trở tay không kịp. Tại thời điểm ấy, có người đang ngồi nhà ung dung lướt blog, người thì vừa kéo màn hình di động vừa chen chúc giữa dòng người đông đúc trên chuyến tàu điện ngầm, đâu đấy trong mấy lớp học có mấy em gái trước mặt kín mít hàng câu hỏi của tờ đề thi. Một cái nhấp chuột hiện lên bài báo “Lay tổ chức buổi concert chia tay cuối cùng vào thứ bảy”, tiếp là ngón tay lướt đến dòng tiêu đề về ngày tổ chứ concert hiện sau lớp kính nhỏ điện tử, rồi tới tiếng gọi ý ới của cô bé chạy dọc hành lang đến báo cho bạn bè biết thứ bảy này là ngày cuối cùng Lay diễn mất rồi. Bạn sẽ cảm thấy không thể tin nổi, bạn bắt đầu hoài nghi đây không phải sự thật, cuối cùng là bạn khóc. Bạn chỉ có thể vội vàng chạy đến ngày diễn cuối cùng ấy.

Không còn tiếng cười nói phấn khích như những buổi concert bình thường, không khí mang theo sự nặng nề, nhưng cho cùng thì các cô gái cũng đã hết sức cố gắng mang đến những sự cổ vũ, động viên tốt nhất có thể, giúp nhân viên công tác treo biển đèn, bên trong thì giăng những biểu ngữ thật lớn, với ký hiệu L đặc biệt của Lay, chúng em không nỡ xa anh! Mỗi một cô gái khi tiến vào hội trường thấy biểu ngữ thoáng chốc khoé mắt đã thấy cay cay.

Thế Huân đã yên vị ở hàng ghế đầu đợi mở màn, nhìn đến lưng ghế dựa có gắn kèm lightstick, cũng cầm lấy để nó phát sáng trên tay. Trong hội trường vang lên tên tiếng Trung của Lay, Trương Nghệ Hưng cuối cùng cũng xuất hiện ờ giàn nâng. Đèn tắt chỉ để lại độc một đường rọi xuống chỗ Nghệ Hưng đứng, y mặc một bộ trang phục tuyệt đẹp, bầu mắt được đánh khói huyền ảo, eyeliner tinh xảo sắc nét, vì lần này sân khấu được bố trí để dựng một bài solo mới khiến động lòng người. Tiếng hò hét cổ vũ chói tai xuyên suốt buổi diễn. Đến những ca khúc hit một thời ai cũng đều thích, mọi người cùng hoà vang cùng ca khúc làm Thế Huân cũng muốn tham gia. Ngồi dưới khán đài gã mới nhận ra y nổi bật đến nhường nào, ánh hào quang từ người y lúc này có thể khiến những nơi u tối nhất bừng sáng trong chớp mắt.

Chỗ ngồi bên cạnh Thế Huân vốn không có ai, phía sau gã đột nhiên cảm giác có người đến, quay xuống nhìn, thấy đối phương gỡ kính râm xuống, những lọn tóc gợn vàng phủ trước trán, thiếu chút nữa không nhận ra là Lộc Hàm.

“Sao anh lại tới đây?” Thanh âm Thế Huân nghe đến đều tràn ngập địch ý.

“Đương nhiên mua vé đến coi như Huân Thiếu cậu còn gì, đúng là dãy ghế có giá nó khác hẳn.” Lộc Hàm lộ ra vẻ cợt nhả, nhìn Thế Huân cảnh giác vài phần, chỉ chỉ về hướng Lay đang trên sân khấu, rồi ngón trỏ kề bên môi làm bộ trật tự.

Nghệ Hưng thở như sắp hết hơi, nhận lấy khăn mặt với nước lọc từ nhân viên hậu cần, mồ hôi chảy dọc từ hai má, hình ảnh vô cùng khêu gợi, cả khán phòng không ngừng tiếng la hét.

“Chào tất cả các bạn, tôi là ca sĩ, diễn viên, Lay, tôi yếu tất cả các bạn!”

Phất tay, dịu dàng mỉm cười hiện lên bên má lúm cùng với khí phách của từng bước nhảy vừa rồi, đã khiến lòng người rung động giờ lại càng mê hồn hơn, lập tức đưa không khí trong này lên một cao trào mới. Lộc Hàm không thừa nhận không được, tim hắn như đều đã lún xuống bên trong cái má lúm kia, không thể nhúc nhích nổi.

Tbc.

Con Tin – 19

IMG_3986.JPG

Chapter 19

“Biện Bá Hiền cậu nói mau, khụ khụ khụ.”

“Đừng có gấp, cậu xem lại ho khan rồi kìa, đợi cậu đỡ hơn rồi tôi sẽ nói.” Bá Hiền biết tuy rằng Thế Huân không cho phép mình nói với Nghệ Hưng, nhưng rõ ràng đây không phải chuyện dễ giấu tí nào.

“Tôi không sao, cậu mau nói cho tôi biết Thế Huân làm sao đi!”

“Thế Huân không sao hết, chuyện là liên quan đến cậu, cả ngày hôm qua hình ảnh cậu ở cùng Lộc Hàm bên vách núi đã tràn lan trên tất cả các mặt báo rồi, hiện tại các toà soạn đang đợi câu trả lời từ phía chúng ta. Nghệ Hưng nói cho tôi biết rốt cục đã có chuyện gì vậy, tuy Huân Thiếu có cố gắng dập vụ này xuống, thì tin tức đã lan đi rất rộng rồi, lảng tránh thế nào cũng phải đưa mọi chuyện ra làm sáng tỏ.”

“Lấy máy tính cho tôi xem đi.”

Nghệ Hưng nhìn trên mặt các trang báo mạng tiêu đề bành trướng và thu hút nhất là 《 Thần tượng Lay nổi tiếng bật khóc giữa đêm, giới tính của cậu còn là một ẩn số》hình đi kèm là bức ảnh chộp được lúc y đang thất thần ngồi bệt dưới đất, còn Lộc Hàm ngồi trong xe nên không bị thấy.

“Phóng viên giờ cũng khôn thật, dám tuồn mấy tin kiểu này ra, vậy mà vẫn không dám trưng cái mặt Lộc Hàm, đúng là vẫn còn biết lo cho cái mạng mình mà.” Trong lòng Bá Hiền không khỏi bực dọc khi nhìn mấy tấm hình trên lap.

“Bá Hiền, cậu có thể đáp ứng với tôi một chuyện được không?”

“Cậu không tức sao, cậu nói xem mấy trò này có phải là do tên ác ma họ Lộc kia dàn dựng không? Mà chuyện của cậu có gì mà tôi không đáp ứng được chứ.”

“Vậy bộ The Twins này cậu có thể diễn thế giúp tôi được không, còn nữa, trong thời gian tới chuẩn bị hộ tôi một buổi concert nhỏ chia tay với mọi người, tôi muốn rời khỏi làng giải trí.”

“Cậu đợi tôi một chút, tôi tiêu hoá còn chưa xong, thứ nhất là làm sao mà tôi diễn thế cậu được, tôi chỉ là một thằng đại diện mà thôi cậu hiểu không!! Còn nửa vế sau nữa, cậu muốn rời khỏi làng giải trí? Cậu bỏ thì tôi cũng thất nghiệp chẳng phải sao?”

“Cậu sẽ không thất nghiệp đâu, cậu không làm gì vẫn sẽ có lương gửi cậu đầy đủ, chưa kể cậu nhận lời diễn thù lao có thể thoả thuận với Lộc Hàm, thế nào?!”

“Nghệ Hưng, cậu biết thừa việc tôi lo lắng không phải chuyện đó, cậu thật sự phải bỏ tất cả sao, đã nghĩ kỹ chưa?”

“Rồi, đã nghĩ rất kỹ rồi, hãy giúp tôi nhanh chóng chuẩn bị đi.”

Bá Hiền biết mình khuyên không được, chỉ có thể đợi đến khi gặp được Thế Huân để cùng bàn bạc. Nhìn Nghệ Hưng thay một chiếc áo len dệt kim khoét cổ màu xanh đậm chuẩn bị ra khỏi phòng, Bá Hiền giật mình gọi với y lại.

“Nghệ Hưng, cậu thay quần áo đi đâu vậy, bên ngoài đâu đâu cũng có phóng viên đó có biết không.”

“Tôi muốn đi tìm Thế Huân.”

“Cần gì thì gọi điện là được rồi, thực sự giờ cậu mà ra ngoài quá là mạo hiểm đấy.”

“Tôi có chuyện quan trọng nhất định phải gặp trực tiếp để nói.”

“Thế vậy đợi tôi, tôi đi cùng cậu.”

Xuống tới tầng một, quả nhiên phóng viên có mặt ở khắp mọi nơi, đủ các loại cameras, microphone, tất cả như cố sống cố chết để chen bằng được vào, nhích nửa bước thôi cũng quá khó khăn.

“Lay, cậu có muốn nói rõ chuyện ngày hôm qua không?”

“Lay, cậu thật sự là người đồng tính sao, đã tính tới chuyện come out?”

“Lay, nghe nói người ấy là lão Đại nổi danh trong giới hắc đạo, là quan hệ bao dưỡng ư?”

“Lay, hình chụp được thấy cậu đang khóc, phải chăng là bị từ chối?”

Đủ thứ chuyện, từng lời một từng chữ một cực kỳ sắc bén như lưỡi đao lọt hết từ trái sang phải vào tai cậu.

“Không thể trả lời,mong mọi người nhường đường một chút.”

Thân là người đại diện, Bá Hiền ra sức che chở cho Nghệ Hưng, cậu nhìn sắc mặt Nghệ Hưng mỗi lúc một nhợt nhạt, nói thật với sự việc này cậu rất muốn động thủ, may là lý trí còn có thể khống chế được cảm xúc của mình.

Cho tới khi lách được ra khỏi khách sạn, Nghệ Hưng vẫn bị đám phóng viên vây quanh không có cách nào thoát nổi, bọn họ giống như thấy y im lặng thì càng được đà lấn tới. Thân thể vốn đã suy yếu đến mức này, Nghệ Hưng bấy giờ chỉ còn thấy sau đầu mình cứ liên tiếp vang lên những trận ầm vang dữ dội, còn lại phải phụ thuộc hoàn toàn vào bản năng nắm chặt lấy tay Bá Hiền. Ngay tại cái thời khắc tuyệt vọng Bá Hiền giường như đã tuột khỏi tay Nghệ Hưng thì bỗng xuất hiện một chiếc xe điên lao vào đám phóng viên, vì bản năng cầu sinh của mình mà bọn họ đều tản ra hết, sót lại còn Nghệ Hưng với làn da tái nhợt mặt cắt không còn giọt máu đang bấu chặt lấy tay Bá Hiền, toàn bộ thời gian nháy mắt tựa đã bị ngưng lại trong tích tắc.

“Lộc Hàm!”

Bá Hiền giật mình nhìn người bước xuống từ chiếc xe, hai tiếng Lộc Hàm vang lên, ánh đèn loé sáng như ánh chớp.

Lộc Hàm chậm rãi bước về phía Nghệ Hưng.

Tbc.

SV – 26

Note trước nè là tự nhiên đến cái chap này Méo gửi tui thì tên của cái em Tiểu Yi kia lại tên là Tiểu Nhất, nên đổi từ chap này, khi nào chăm đổi lại mấy chap kia sau he TT^TT 

a161433fgw1e8fgp6b88nj20xc0m8ad2

26.

Khi Thế Huân tan học về, thì điện thoại của Tiểu Nhất gọi đến, nói có chuyện cần tìm y, hẹn gặp ở quán trà sữa cạnh trường.

Y vừa bước chân ra khỏi cổng trường, lại cứ có cái cảm giác hình như có ai đó đang theo dõi mình, nhưng mỗi lần quay lại đều không thấy ai….trong lòng…

Cực kỳ bất an, nên cước bộ mỗi lúc nhanh hơn….

“Ư!!!!” Bất thình lình Thế Huân bị bịt miệng kéo vào một con hẻm nhỏ…

*Phịch!!* Người đàn ông với thân hình cường tráng hung hăng đẩy Thế Huân đến góc tường! Y đau đến nỗi cảm tưởng muốn hộc máu…

Bắt đầu quay mòng mòng, phát hiện có cả một bọn đang đứng trước mặt.

“Chúng mày…muốn gì?~” Thế Huân ôm ngực, sắc mặt có điểm tái nhợt.

“Muốn gì?~ Kéo cưng vào đây thì cưng nghĩ bọn anh muốn làm gì ~”

“Chúng mày! Ai cử bọn mày tới đây!”

“Chết đến nơi mà vẫn cái kiểu thái độ không hiểu chuyện như vậy là thế nào ~ Haiz! Không có chỗ dựa là tên Kim Chung Nhân kia, mày tính sao đây!” Dứt lời.

Cả bọn vây quanh ra đòn với Thế Huân, y che đầu, nhận từng cú đấm, cú đá cứ liên tục lặp đi lặp lại những đau đớn này.

Một cước thôi cũng đủ khiến Thế Huân xỉu tại chỗ…

Ai có thể tới cứu y đây…người đầu tiên Thế Huân nghĩ tới là Chung Nhân, nhưng lập tức y phải gạt bỏ ngay ý niệm này ra khỏi đầu….hai người…

….đã chia tay rồi, trong tưởng tượng y đang bắt đầu nghĩ đến cảnh mình bị đánh chết trong cái con hẻm nhỏ u ám này…

“Dừng tay!” Một kẻ cả người mặc nguyên một bộ đồ thể thao màu đen bỗng nhiên xuất hiện, vì đội mũ nên không rõ là nam hay nữ.

“Đm cái đứa ôn dịch nào đây! Muốn chết hả! Dô!” Chúng nó dần dần tách khỏi Thế Huân rồi tiến lên bao vây bốn phía người bận đồ đen kia.

Hai phút sau…

“Chó chết! Chúng mày cứ đợi đấy!” Cả bọn thi nhau chạy tán loạn…

Người bận đồ đen chậm rãi đến bên Thế Huân, ngồi xổm xuống và bỏ mũ ra.

A? Cô gái này?! Nhìn quen lắm…là ai nhỉ?! Tạm thời thì chưa nghĩ ra được….

“Này ~ Cậu không sao chứ!”

Nhìn từ trên xuống dưới trên người Thế Huân không đâu là không có dấu chân ~ sao lại ác như vậy chứ! Biết trước đã đập bọn chó thêm trận nữa rồi.

Đập đúng bằng số lần chúng nó đá luôn!

Thế Huân lắc đầu, khoé môi nhếch lên mấp máy hai chữ “Cám ơn ~” rồi từ từ đứng dậy, dựa vào vách tường, cúi chào cô gái ấy, thiếu chút nữa là bổ nhào về đằng trước, may là cô gái ấy đỡ y kịp.

“Nhà cậu ở đâu?! Tôi đưa cậu về!” Nhìn Thế Huân như này, cô cũng lo.

“Không cần ~ Tôi còn có hẹn…” khẽ mở lời, giọng nói hơi khàn.

Rút cánh tay đang đỡ y xuống….sau lưng cô vội vàng nhận điện thoại.

“Cái gì!…..Tí về…biết rồi…..Hoàng Tử Thao! Ông!….Được rồi!….lắm mồm! Cúp máy đây!” Tử Thao? Cô ta là người đang sống ở nhà Tử Thao sao?

.

.

Tới quán trà sữa, Thế Huân sửa sang lại một chút ~ y không muốn để cô lo lắng….chuẩn bị xong, y bước vào.

Trong quán, từ xa đã thấy chỗ Tiểu Nhất đang ngồi, y đi qua rồi ngồi xuống!

*Bốp!!* Bất thình lình Tiểu Nhất giáng một cái tát nổ trời xuống cho Thế Huân! Y ngây người! Ôm mặt ngẩng đầu nhìn người vừa mới đánh mình.

Tiểu Nhất ném từng chiếc áo thẳng vào mặt Thế Huân!

“Anh gạt tôi!! Anh là cái đồ đồng tính luyến ái! Ngô Thế Huân! Chúng ta coi như xong!” Trong quán mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ.

Tiểu Nhất nhìn trái rồi lại nhìn phải.

“Nhìn cái gì! Chưa thấy đồng tính bao giờ à!”…..Thế Huân nắm chặt tay lại, đột nhiên sộc lên tận óc y mong muốn động thủ với con đàn bà trước mặt mình.

Cái con mắn đẻ này! Trước kia ăn cái gì mà không nhận ra hả! Tại sao mồm mép cô ta lại khắm như thế cơ chứ?!

Giang Tiểu Nhất chuẩn bị cầm túi xoay người bỏ đi…

Thế Huân nhịn không nổi! Vừa rồi đã vô duyên vô cớ tự nhiên bị ăn đòn oan! Giờ lại được thêm cái con này nó quăng nguyên một phát tát ngang mặt! Trong lòng giờ chỉ toàn nghẹn ức, ngột ngạt và bứt rứt.

Vừa oan uổng mà vừa thấy thốn, thế là cái gì cần trút, cần phát tiết là cho ra hết….mặc cho mấy người xung quanh thích nhìn thì nhìn! Y cứ thế úp mặt xuống bàn khóc….khóc quá trời quá đất.

Hình tượng là mẹ gì vứt hết đi! Làm sao đây? Em hối hận rồi….Chung Nhân ơi…em biết sai rồi…nhưng giờ này chắc gì anh còn cần em?…

—————–

Tên Tiểu Thế này mấy ngày trời toàn dính chặt bên Nghệ Hưng ~ chả khác gì một thằng cuồng đạo chân chính, làm Lộc Hàm cảnh giác rằng thằng này có ý ới gì đấy với vợ mình! Hắn vô cùng khó ở! Nhưng oái ăm ở chỗ chỉ cần mình hơi to tiếng với thằng hạch này là Nghệ Hưng đánh mình liền! Chính vì vậy mà giờ hắn như muốn phát điên vậy!!!

Có vài lần cũng có ý rủ vài đứa ra úp sọt cho thằng này một trận?! Nhưng nhìn thằng bé trông cũng tội nên thôi cũng kệ…

“Mẹ! Lộc gia nhà chúng mình sao thế này?! Bị lão bà đày vào lãnh cung hả?~” Diệc Phàm choàng lấy thằng bạn đần của mình!

“Đừng nói nữa! Mày có nhớ có thằng nhóc hồi trước được Nghệ Hưng giúp không ~ giờ nó bám em ấy kinh quá! Phiền vãi lìn ý mày ạ!” Diệc Phàm nghĩ ngợi một lúc, bộ nhớ chợt xuất hiện hình ảnh của một tên quần áo bẩn thỉu, lôi thôi, rách rưới! Cổ họng nghẹn ứ chẳng thể nói được gì ~ nhưng có một điều Diệc Phàm chắc như đinh đóng cột rằng mình không hề ưa nổi nó!

“Ờm…tao cũng thấy thằng này có vấn đề lắm! Tao khuyên mày vẫn nên đề phòng đi!”

“Ý mày là sao?~”

“Không rõ ~ chỉ là cảm giác thôi!” Diệc Phàm không thể nói rõ được lý do, nhưng linh cảm mách bảo rằng tên này đếch có lương thiện gì cho cam sất.

“Luôn luôn ý! Không lúc nào là không phòng bị với nó đâu! Có ngày lão bà bị bắt rồi cũng không biết mất!” Nghĩ tới suốt ngày nó bấu víu lấy xã nhà mình, Lộc Hàm trong lòng chỉ toàn hoang mang với hoảng loạn!

“Ha! Đúng rồi! Chung Nhân gần đây thế nào hả?!”

“Nó á ~ Gần đây cũng đỡ rồi ~ mỗi tội chẳng khác gì ông lão rầu rĩ cả ngày ủ dột ~ thỉnh thoảng lại cứ ngồi đần thối ra dõi nhìn thằng Huân từ xa thôi! Chậc! Trông nó thèm lắm ý!”

“Thèm lắm à?!….” Diệc Phàm nuốt ngụm nước bọt, tự ngồi liên tưởng ra cái vẻ thèm khát nó như thế nào…

“Hay là gọi nói tới đây nhờ ~ Mấy đứa lâu rồi chưa tụ tập với nhau ~”

“Ờ được! Gọi liền!”
.
.
“Dạ?~”

“Vầng Em biết rồi ~ đợi em tới ngay…” Chung Nhân cúp máy, lấy áo khoác trên sô pha rồi ra khỏi nhà.

Người gọi là Lộc Hàm, kêu muốn tụ tập một bữa ~ địa điểm chính là trung tâm giải trí mà anh họ Diệc Phàm mở…

Một đường thẳng tới điểm hẹn….ha ha ~ lâu lắm không tới đây….kiếm được chỗ đỗ xe, cả bọn cùng nhau vào…

“Tên nhãi kia có gì tốt! Đã gay lọ lại còn dám lừa em!” Có một tên đứng gần cửa nói chuyện với một cô gái đang vùi đầu khóc, khiến Chung Nhân không khỏi tò mò, bởi cô gái này nhìn rất quen…thế là cậu mới lặng lẽ lại gần quan sát hai người bọn họ xem cô gái kia là ai.

“Cám ơn anh~ Không có anh chắc em vẫn không thể biết cậu ta là đồ lừa đảo…” Khoé mắt còn vương chút lệ, tên đó cúi xuống rồi hôn cô ta…

!!!!!!!!!!!!!!!Giang Tiểu Nhất!!!!! Chung Nhân nhìn đến đỏ con mắt! Xông lên túm lấy đôi cẩu nam nữ kia! Thẳng một đấm lên mặt thằng con trai!

Tiểu Nhất sửng sốt che miệng lại không thốt lên lời, trợn hai mắt nhìn người con trai đang bị vây bởi lửa giận cao ngút trời ấy, tiêu rồi!

Chung Nhân quay đầu tóm lấy áo Tiểu Nhất!

“Cô vừa mới làm gì?! Cô làm vậy…không nghĩ sẽ làm Thế Huân thất vọng sao?!’

“Tôi…Tôi…” Tiểu Nhất bị Chung Nhân chặn ngang họng mà cả người cứng đờ, sợ muốn xanh mặt.

“Mẹ khiếp! Có chuyện gì thì nói với tao đây này!” Tên cẩu nam phía sau lên tiếng, Chung Nhân nghe vậy thái độ miệt thị buông tay với Tiểu Nhất.

“Đm! Được! Vậy tao sẽ xử riêng với mày!” Với một cú đấm không chút lưu tình! Tên to mồm vừa rồi trên mặt giờ đúng đặc quánh còn một màu nước mắm chin su hảo hạn!

Phải tới khi Xán Liệt tìm được Chung Nhân kéo giật lại, cậu mới dừng tay….

“Chung Nhân! Mày làm gì đấy hả?!” Đến Xán Liệt cũng phải sốc, vừa rồi chơi thua nên bọn họ mới tính nhường cho Chung Nhân, ai ngờ quay đi quay lại đã thấy cảnh tượng động lòng người này rồi!

“……” Chung Nhân liếc nhìn hắn không nói gì rồi xoay người đi tới bên người Giang Tiểu Nhất, cô ta cả người rét run như sắp chết.

“Tôi cảnh cáo cô! Nếu không thích, đừng có đùa giỡn với cậu ấy! Cậu ấy đối với cô có thể không là gì, nhưng với tôi Thế Huân là tất cả!!! Bởi vậy một là xin lỗi cậu ấy hai là đối tốt với người ấy đi! Còn nếu không! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!!!” Dứt lời cậu buông nắm đấm, Tiểu Nhất …gần…như ngã ngồi dưới đất.

“Được rồi ~ đi thôi!” Ôm lấy bả vai Xán Liệt, quay người đi khỏi…

================================

“Tôi muốn các anh tìm bắt một người ~ rồi cưỡng gian anh ta cho tôi!” Cậu trai ngồi trên ghế salon, nở nụ cười nhìn người đàn ông đối diện.

“Chỉ thế thôi sao? Không còn yêu cầu gì nữa hả?” Tìm người rồi cưỡng gian? Không phải quá đơn giản đấy chứ?!

“Đùng vậy! Xong việc với anh ta thì hãy chụp lại bằng chứng rồi gửi cho người này ~ Để anh ta đến…” Nói xong y viết một dãy số.

“Ừm ~ Vậy vụ này thì, mười vạn thế nào?”

“Chỉ cần hoàn thành mọi việc, mười vạn tôi cũng không tiếc!”

Gã này nhoẻn miệng cười, đánh giá cậu thanh niên trước mặt từ đầu tới chân, cũng không tồi ~

“Không cần tiền của cậu ~ chỉ cần chịu ngủ với tôi thôi thấy thế nào? Lời hơn đúng hơn?~” Gã sờ soạng người y ~ không khỏi cảm thán ~ là cực phẩm mà!

“Chuyện này…” Y có điểm khó xử..

“Nghĩ ngợi làm gì ~ chỉ cần nghe lời ta một đêm ~ chẳng phải hời hơn bao nhiêu sao?”

“…..Được! Thoả thuận vậy đi!”

==============

“Ừ hứ…em biết rồi ~~ anh đi đi! Tự em về được mà….không em không đi…..điên à có phải trẻ con đâu! Đừng lo nữa. Rồi!…..Na ~ thế em dập máy nha!” Nghệ Hưng tắt điện thoại, Lộc Hàm phải đi tụ tập với nhóm, nhưng Nghệ Hưng không muốn đi, nên tự mình về nhà.

Nghệ Hưng thấy như bị cười đểu, dù gì mình cũng có phải con nít nữa đâu, sức đâu mà lo lắm thế! Kết quả đi được nửa đường thì chuyện cần phải lo nó cũng xảy ra….

Cậu bị kẻ lạ mặt tấn công từ phía sau, miệng bị bịt lại bởi khăn tay có tẩm thuốc mê, Nghệ Hưng chống cự không nổi mấy phút đã ngất lịm đi, những kẻ lạ mặt tha cậu lên xe rồi biến mất trong chớp mắt….

Đến khi Nghệ Hưng tỉnh, cậu ý thức được ngay: Chết mẹ rồi! Là bắt cóc hả?? Đòi tiền hay đòi mạng đây? Đòi tiền thì còn được, chí ít ba ba còn có tiền, nhưng nếu đòi mạng….thì xác định là cái chắc! Lộc Hàm hẳn còn đang cùng ở mọi người….. đợi đến khi hắn không thấy mình thì có khi bọn chúng đã đắp mộ cho mình xong rồi! Làm sao đây?! Làm sao đây giời ơi?!

Chờ cậu nghĩ xong thì mới chợt nhận ra trước mình chỉ toàn là một màu đen, thử cọ quậy xem sao, nhưng cả người đều bị trói cứng ngắc.

Cắn bản không cử động được mấy! Lúc này có tiếng cửa sắt nặng nề vang lên, tiếng bước chân nghe thì là có tầm hai người đang tới….

“Anh Báo, tên nhãi đã được bắt tới đây rồi ạ!”

“Ờ ~ Đây là người lão Đại muốn hả?!”

“Đúng ạ đúng ạ! Nhìn không tệ nhỉ!”

“Thế tìm được bao người đến chăm nó đấy?~”

“20 ạ! Thằng nào cũng cao to đen hôi ~ toàn lũ đang trong mùa động ~ Đủ để làm nguyên một bộ GV đấy ạ~”

“Mẹ thằng này! Mày cũng bỉ vãi *ái đấy”

“Ha ha ~ Anh Báo quá khen rồi ạ”

“Vén thử cho tao kiểm hàng chút nào ~”

Hắn đến bên người Nghệ Hưng, lột miếng vải đen trên đầu cậu ra, vô cùng hoảng hốt!

“CHỊ DÂU?!!!!!”

Nghệ Hưng cũng choáng ngoài dự đoán! Đây không phải Tiểu Báo trước gặp đấy sao!

“Chị dâu! Không nhớ em ạ? Là em nè! Tiểu Báo đây! Chúng ta gặp nhau một lần rồi mà!” Hắn vỗ vỗ vào chính mặt của mình, ngoài kích động ra là sốc!

Nghệ Hưng gật đầu lia lịa, nhưng mồm bị bịt kín, đâu có nói được, Tiểu Báo thấy thế, xé miếng băng dính giúp Nghệ Hưng, xoay người hung hăng đạp lên mấy thằng ra tay với Nghệ Hưng!

“ĐậpConMuỗi! Có biết ai đây không! Chúng mày não bị táo bón à! Muốn chết sao không nói sớm! Bố giúp chúng mày thoả nguyện vọng!”

“Anh Báo anh Báo ~ bọn em không liên quan anh ơi ~ không phải lão Đại kêu bắt thì….”

“Rồi cho thế đi ~ thế hắn bắt chị dâu của tao làm gì, nói mau?~”

Nghệ Hưng nghe tiểu Bảo một tiếng chị dâu hai tiếng chị đâu, suýt chút nữa cậu hộc thổ huyết máu chảy thành sông! Con lạy bố! Con là đàn ông không phải đàn bà! Bố gọi chị dâu mà hồ hởi quá đi!

“Nè nè ~ chờ chút, cậu giúp tôi cởi trói trước được không?”

Tiểu Báo hiện tại mới kịp phản ứng, bật người giúp Nghệ Hưng ngay.

“Chị dâu ~ em xin lỗi! Để em đưa chị dâu về! Miễn là chị dâu đừng đả động gì với lão Đại được không ạ ~ anh ấy mà biết chắc ăn sống em mất ~”

Nghệ Hưng hai chân còn tê rần, xoay đầu nhìn lũ người đã bắt mình.

“Đúng rồi, thế tôi hỏi ai là người đã sai các cậu đến bắt tôi?!”

“A…em….” thằng bé ấp úng mãi không ra nổi nửa chữ, Tiểu Báo thấy nó vẫn cứng mồm, làm một phát bạt ngang đầu chú nhỏ quát.

“Chị dâu hỏi thì mày trả lời đi! Nhanh!”

“Là là… là một tên trẻ măng trông sáng sủa lắm, em có hình của nó!….Ảnh đây…ảnh đây chị dâu!~”

Thằng bé hấp tấp lôi ngay điện thoại ra đưa tới cho Nghệ Hưng, Nghệ Hưng nhìn xong mà mồm miệng cứ giật lên giật xuống…

Người trong hình…Cái khốn gì đây! Đây! Đây! là Tiểu Thế?!!! Tại sao lại là cậu ta?!!! Nghệ Hưng không thể tưởng tượng nổi cái người mỗi ngày đều theo sau mình gọi Nghệ Hưng ca ca ngọt sớt lại là nó, thế mà cậu ta lại đối với mình như vậy! Chưa kể! Mình còn là người cứu giúp nó! Thế vậy mà….

Kìm lại phẫn nộ, muốn giỡ với tao hả mày?~ Được! Để anh chiều chú em!

“Nó nói qj* thằng này xong, thì làm gì tiếp?~” Nghệ Hưng mặt mũi đỏ lựng khi nói mấy lời này.

*QJ: Hiếp á :v

“Dạ….Cậu ta còn bảo chụp lại rồi gửi hình tới số của người này, để người đó tới đây…” Thằng bé lon ton đưa dãy số cho cậu xem?! Số này?! Là của Lộc Hàm! Tại sao! Nghĩ muốn chia rẽ hai đứa mình?! Tiểu Thế thích hắn?! Cái thằng hạch này! Đến người của bố cũng muốn cướp?! HA! Rồi ~ Để tao xem Lộc Hàm phản ứng thế nào….

tbc.