Note trước nè là tự nhiên đến cái chap này Méo gửi tui thì tên của cái em Tiểu Yi kia lại tên là Tiểu Nhất, nên đổi từ chap này, khi nào chăm đổi lại mấy chap kia sau he TT^TT
26.
Khi Thế Huân tan học về, thì điện thoại của Tiểu Nhất gọi đến, nói có chuyện cần tìm y, hẹn gặp ở quán trà sữa cạnh trường.
Y vừa bước chân ra khỏi cổng trường, lại cứ có cái cảm giác hình như có ai đó đang theo dõi mình, nhưng mỗi lần quay lại đều không thấy ai….trong lòng…
Cực kỳ bất an, nên cước bộ mỗi lúc nhanh hơn….
“Ư!!!!” Bất thình lình Thế Huân bị bịt miệng kéo vào một con hẻm nhỏ…
*Phịch!!* Người đàn ông với thân hình cường tráng hung hăng đẩy Thế Huân đến góc tường! Y đau đến nỗi cảm tưởng muốn hộc máu…
Bắt đầu quay mòng mòng, phát hiện có cả một bọn đang đứng trước mặt.
“Chúng mày…muốn gì?~” Thế Huân ôm ngực, sắc mặt có điểm tái nhợt.
“Muốn gì?~ Kéo cưng vào đây thì cưng nghĩ bọn anh muốn làm gì ~”
“Chúng mày! Ai cử bọn mày tới đây!”
“Chết đến nơi mà vẫn cái kiểu thái độ không hiểu chuyện như vậy là thế nào ~ Haiz! Không có chỗ dựa là tên Kim Chung Nhân kia, mày tính sao đây!” Dứt lời.
Cả bọn vây quanh ra đòn với Thế Huân, y che đầu, nhận từng cú đấm, cú đá cứ liên tục lặp đi lặp lại những đau đớn này.
Một cước thôi cũng đủ khiến Thế Huân xỉu tại chỗ…
Ai có thể tới cứu y đây…người đầu tiên Thế Huân nghĩ tới là Chung Nhân, nhưng lập tức y phải gạt bỏ ngay ý niệm này ra khỏi đầu….hai người…
….đã chia tay rồi, trong tưởng tượng y đang bắt đầu nghĩ đến cảnh mình bị đánh chết trong cái con hẻm nhỏ u ám này…
“Dừng tay!” Một kẻ cả người mặc nguyên một bộ đồ thể thao màu đen bỗng nhiên xuất hiện, vì đội mũ nên không rõ là nam hay nữ.
“Đm cái đứa ôn dịch nào đây! Muốn chết hả! Dô!” Chúng nó dần dần tách khỏi Thế Huân rồi tiến lên bao vây bốn phía người bận đồ đen kia.
Hai phút sau…
“Chó chết! Chúng mày cứ đợi đấy!” Cả bọn thi nhau chạy tán loạn…
Người bận đồ đen chậm rãi đến bên Thế Huân, ngồi xổm xuống và bỏ mũ ra.
A? Cô gái này?! Nhìn quen lắm…là ai nhỉ?! Tạm thời thì chưa nghĩ ra được….
“Này ~ Cậu không sao chứ!”
Nhìn từ trên xuống dưới trên người Thế Huân không đâu là không có dấu chân ~ sao lại ác như vậy chứ! Biết trước đã đập bọn chó thêm trận nữa rồi.
Đập đúng bằng số lần chúng nó đá luôn!
Thế Huân lắc đầu, khoé môi nhếch lên mấp máy hai chữ “Cám ơn ~” rồi từ từ đứng dậy, dựa vào vách tường, cúi chào cô gái ấy, thiếu chút nữa là bổ nhào về đằng trước, may là cô gái ấy đỡ y kịp.
“Nhà cậu ở đâu?! Tôi đưa cậu về!” Nhìn Thế Huân như này, cô cũng lo.
“Không cần ~ Tôi còn có hẹn…” khẽ mở lời, giọng nói hơi khàn.
Rút cánh tay đang đỡ y xuống….sau lưng cô vội vàng nhận điện thoại.
“Cái gì!…..Tí về…biết rồi…..Hoàng Tử Thao! Ông!….Được rồi!….lắm mồm! Cúp máy đây!” Tử Thao? Cô ta là người đang sống ở nhà Tử Thao sao?
.
.
Tới quán trà sữa, Thế Huân sửa sang lại một chút ~ y không muốn để cô lo lắng….chuẩn bị xong, y bước vào.
Trong quán, từ xa đã thấy chỗ Tiểu Nhất đang ngồi, y đi qua rồi ngồi xuống!
*Bốp!!* Bất thình lình Tiểu Nhất giáng một cái tát nổ trời xuống cho Thế Huân! Y ngây người! Ôm mặt ngẩng đầu nhìn người vừa mới đánh mình.
Tiểu Nhất ném từng chiếc áo thẳng vào mặt Thế Huân!
“Anh gạt tôi!! Anh là cái đồ đồng tính luyến ái! Ngô Thế Huân! Chúng ta coi như xong!” Trong quán mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ.
Tiểu Nhất nhìn trái rồi lại nhìn phải.
“Nhìn cái gì! Chưa thấy đồng tính bao giờ à!”…..Thế Huân nắm chặt tay lại, đột nhiên sộc lên tận óc y mong muốn động thủ với con đàn bà trước mặt mình.
Cái con mắn đẻ này! Trước kia ăn cái gì mà không nhận ra hả! Tại sao mồm mép cô ta lại khắm như thế cơ chứ?!
Giang Tiểu Nhất chuẩn bị cầm túi xoay người bỏ đi…
Thế Huân nhịn không nổi! Vừa rồi đã vô duyên vô cớ tự nhiên bị ăn đòn oan! Giờ lại được thêm cái con này nó quăng nguyên một phát tát ngang mặt! Trong lòng giờ chỉ toàn nghẹn ức, ngột ngạt và bứt rứt.
Vừa oan uổng mà vừa thấy thốn, thế là cái gì cần trút, cần phát tiết là cho ra hết….mặc cho mấy người xung quanh thích nhìn thì nhìn! Y cứ thế úp mặt xuống bàn khóc….khóc quá trời quá đất.
Hình tượng là mẹ gì vứt hết đi! Làm sao đây? Em hối hận rồi….Chung Nhân ơi…em biết sai rồi…nhưng giờ này chắc gì anh còn cần em?…
—————–
Tên Tiểu Thế này mấy ngày trời toàn dính chặt bên Nghệ Hưng ~ chả khác gì một thằng cuồng đạo chân chính, làm Lộc Hàm cảnh giác rằng thằng này có ý ới gì đấy với vợ mình! Hắn vô cùng khó ở! Nhưng oái ăm ở chỗ chỉ cần mình hơi to tiếng với thằng hạch này là Nghệ Hưng đánh mình liền! Chính vì vậy mà giờ hắn như muốn phát điên vậy!!!
Có vài lần cũng có ý rủ vài đứa ra úp sọt cho thằng này một trận?! Nhưng nhìn thằng bé trông cũng tội nên thôi cũng kệ…
“Mẹ! Lộc gia nhà chúng mình sao thế này?! Bị lão bà đày vào lãnh cung hả?~” Diệc Phàm choàng lấy thằng bạn đần của mình!
“Đừng nói nữa! Mày có nhớ có thằng nhóc hồi trước được Nghệ Hưng giúp không ~ giờ nó bám em ấy kinh quá! Phiền vãi lìn ý mày ạ!” Diệc Phàm nghĩ ngợi một lúc, bộ nhớ chợt xuất hiện hình ảnh của một tên quần áo bẩn thỉu, lôi thôi, rách rưới! Cổ họng nghẹn ứ chẳng thể nói được gì ~ nhưng có một điều Diệc Phàm chắc như đinh đóng cột rằng mình không hề ưa nổi nó!
“Ờm…tao cũng thấy thằng này có vấn đề lắm! Tao khuyên mày vẫn nên đề phòng đi!”
“Ý mày là sao?~”
“Không rõ ~ chỉ là cảm giác thôi!” Diệc Phàm không thể nói rõ được lý do, nhưng linh cảm mách bảo rằng tên này đếch có lương thiện gì cho cam sất.
“Luôn luôn ý! Không lúc nào là không phòng bị với nó đâu! Có ngày lão bà bị bắt rồi cũng không biết mất!” Nghĩ tới suốt ngày nó bấu víu lấy xã nhà mình, Lộc Hàm trong lòng chỉ toàn hoang mang với hoảng loạn!
“Ha! Đúng rồi! Chung Nhân gần đây thế nào hả?!”
“Nó á ~ Gần đây cũng đỡ rồi ~ mỗi tội chẳng khác gì ông lão rầu rĩ cả ngày ủ dột ~ thỉnh thoảng lại cứ ngồi đần thối ra dõi nhìn thằng Huân từ xa thôi! Chậc! Trông nó thèm lắm ý!”
“Thèm lắm à?!….” Diệc Phàm nuốt ngụm nước bọt, tự ngồi liên tưởng ra cái vẻ thèm khát nó như thế nào…
“Hay là gọi nói tới đây nhờ ~ Mấy đứa lâu rồi chưa tụ tập với nhau ~”
“Ờ được! Gọi liền!”
.
.
“Dạ?~”
“Vầng Em biết rồi ~ đợi em tới ngay…” Chung Nhân cúp máy, lấy áo khoác trên sô pha rồi ra khỏi nhà.
Người gọi là Lộc Hàm, kêu muốn tụ tập một bữa ~ địa điểm chính là trung tâm giải trí mà anh họ Diệc Phàm mở…
Một đường thẳng tới điểm hẹn….ha ha ~ lâu lắm không tới đây….kiếm được chỗ đỗ xe, cả bọn cùng nhau vào…
“Tên nhãi kia có gì tốt! Đã gay lọ lại còn dám lừa em!” Có một tên đứng gần cửa nói chuyện với một cô gái đang vùi đầu khóc, khiến Chung Nhân không khỏi tò mò, bởi cô gái này nhìn rất quen…thế là cậu mới lặng lẽ lại gần quan sát hai người bọn họ xem cô gái kia là ai.
“Cám ơn anh~ Không có anh chắc em vẫn không thể biết cậu ta là đồ lừa đảo…” Khoé mắt còn vương chút lệ, tên đó cúi xuống rồi hôn cô ta…
!!!!!!!!!!!!!!!Giang Tiểu Nhất!!!!! Chung Nhân nhìn đến đỏ con mắt! Xông lên túm lấy đôi cẩu nam nữ kia! Thẳng một đấm lên mặt thằng con trai!
Tiểu Nhất sửng sốt che miệng lại không thốt lên lời, trợn hai mắt nhìn người con trai đang bị vây bởi lửa giận cao ngút trời ấy, tiêu rồi!
Chung Nhân quay đầu tóm lấy áo Tiểu Nhất!
“Cô vừa mới làm gì?! Cô làm vậy…không nghĩ sẽ làm Thế Huân thất vọng sao?!’
“Tôi…Tôi…” Tiểu Nhất bị Chung Nhân chặn ngang họng mà cả người cứng đờ, sợ muốn xanh mặt.
“Mẹ khiếp! Có chuyện gì thì nói với tao đây này!” Tên cẩu nam phía sau lên tiếng, Chung Nhân nghe vậy thái độ miệt thị buông tay với Tiểu Nhất.
“Đm! Được! Vậy tao sẽ xử riêng với mày!” Với một cú đấm không chút lưu tình! Tên to mồm vừa rồi trên mặt giờ đúng đặc quánh còn một màu nước mắm chin su hảo hạn!
Phải tới khi Xán Liệt tìm được Chung Nhân kéo giật lại, cậu mới dừng tay….
“Chung Nhân! Mày làm gì đấy hả?!” Đến Xán Liệt cũng phải sốc, vừa rồi chơi thua nên bọn họ mới tính nhường cho Chung Nhân, ai ngờ quay đi quay lại đã thấy cảnh tượng động lòng người này rồi!
“……” Chung Nhân liếc nhìn hắn không nói gì rồi xoay người đi tới bên người Giang Tiểu Nhất, cô ta cả người rét run như sắp chết.
“Tôi cảnh cáo cô! Nếu không thích, đừng có đùa giỡn với cậu ấy! Cậu ấy đối với cô có thể không là gì, nhưng với tôi Thế Huân là tất cả!!! Bởi vậy một là xin lỗi cậu ấy hai là đối tốt với người ấy đi! Còn nếu không! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!!!” Dứt lời cậu buông nắm đấm, Tiểu Nhất …gần…như ngã ngồi dưới đất.
“Được rồi ~ đi thôi!” Ôm lấy bả vai Xán Liệt, quay người đi khỏi…
================================
“Tôi muốn các anh tìm bắt một người ~ rồi cưỡng gian anh ta cho tôi!” Cậu trai ngồi trên ghế salon, nở nụ cười nhìn người đàn ông đối diện.
“Chỉ thế thôi sao? Không còn yêu cầu gì nữa hả?” Tìm người rồi cưỡng gian? Không phải quá đơn giản đấy chứ?!
“Đùng vậy! Xong việc với anh ta thì hãy chụp lại bằng chứng rồi gửi cho người này ~ Để anh ta đến…” Nói xong y viết một dãy số.
“Ừm ~ Vậy vụ này thì, mười vạn thế nào?”
“Chỉ cần hoàn thành mọi việc, mười vạn tôi cũng không tiếc!”
Gã này nhoẻn miệng cười, đánh giá cậu thanh niên trước mặt từ đầu tới chân, cũng không tồi ~
“Không cần tiền của cậu ~ chỉ cần chịu ngủ với tôi thôi thấy thế nào? Lời hơn đúng hơn?~” Gã sờ soạng người y ~ không khỏi cảm thán ~ là cực phẩm mà!
“Chuyện này…” Y có điểm khó xử..
“Nghĩ ngợi làm gì ~ chỉ cần nghe lời ta một đêm ~ chẳng phải hời hơn bao nhiêu sao?”
“…..Được! Thoả thuận vậy đi!”
==============
“Ừ hứ…em biết rồi ~~ anh đi đi! Tự em về được mà….không em không đi…..điên à có phải trẻ con đâu! Đừng lo nữa. Rồi!…..Na ~ thế em dập máy nha!” Nghệ Hưng tắt điện thoại, Lộc Hàm phải đi tụ tập với nhóm, nhưng Nghệ Hưng không muốn đi, nên tự mình về nhà.
Nghệ Hưng thấy như bị cười đểu, dù gì mình cũng có phải con nít nữa đâu, sức đâu mà lo lắm thế! Kết quả đi được nửa đường thì chuyện cần phải lo nó cũng xảy ra….
Cậu bị kẻ lạ mặt tấn công từ phía sau, miệng bị bịt lại bởi khăn tay có tẩm thuốc mê, Nghệ Hưng chống cự không nổi mấy phút đã ngất lịm đi, những kẻ lạ mặt tha cậu lên xe rồi biến mất trong chớp mắt….
Đến khi Nghệ Hưng tỉnh, cậu ý thức được ngay: Chết mẹ rồi! Là bắt cóc hả?? Đòi tiền hay đòi mạng đây? Đòi tiền thì còn được, chí ít ba ba còn có tiền, nhưng nếu đòi mạng….thì xác định là cái chắc! Lộc Hàm hẳn còn đang cùng ở mọi người….. đợi đến khi hắn không thấy mình thì có khi bọn chúng đã đắp mộ cho mình xong rồi! Làm sao đây?! Làm sao đây giời ơi?!
Chờ cậu nghĩ xong thì mới chợt nhận ra trước mình chỉ toàn là một màu đen, thử cọ quậy xem sao, nhưng cả người đều bị trói cứng ngắc.
Cắn bản không cử động được mấy! Lúc này có tiếng cửa sắt nặng nề vang lên, tiếng bước chân nghe thì là có tầm hai người đang tới….
“Anh Báo, tên nhãi đã được bắt tới đây rồi ạ!”
“Ờ ~ Đây là người lão Đại muốn hả?!”
“Đúng ạ đúng ạ! Nhìn không tệ nhỉ!”
“Thế tìm được bao người đến chăm nó đấy?~”
“20 ạ! Thằng nào cũng cao to đen hôi ~ toàn lũ đang trong mùa động ~ Đủ để làm nguyên một bộ GV đấy ạ~”
“Mẹ thằng này! Mày cũng bỉ vãi *ái đấy”
“Ha ha ~ Anh Báo quá khen rồi ạ”
“Vén thử cho tao kiểm hàng chút nào ~”
Hắn đến bên người Nghệ Hưng, lột miếng vải đen trên đầu cậu ra, vô cùng hoảng hốt!
“CHỊ DÂU?!!!!!”
Nghệ Hưng cũng choáng ngoài dự đoán! Đây không phải Tiểu Báo trước gặp đấy sao!
“Chị dâu! Không nhớ em ạ? Là em nè! Tiểu Báo đây! Chúng ta gặp nhau một lần rồi mà!” Hắn vỗ vỗ vào chính mặt của mình, ngoài kích động ra là sốc!
Nghệ Hưng gật đầu lia lịa, nhưng mồm bị bịt kín, đâu có nói được, Tiểu Báo thấy thế, xé miếng băng dính giúp Nghệ Hưng, xoay người hung hăng đạp lên mấy thằng ra tay với Nghệ Hưng!
“ĐậpConMuỗi! Có biết ai đây không! Chúng mày não bị táo bón à! Muốn chết sao không nói sớm! Bố giúp chúng mày thoả nguyện vọng!”
“Anh Báo anh Báo ~ bọn em không liên quan anh ơi ~ không phải lão Đại kêu bắt thì….”
“Rồi cho thế đi ~ thế hắn bắt chị dâu của tao làm gì, nói mau?~”
Nghệ Hưng nghe tiểu Bảo một tiếng chị dâu hai tiếng chị đâu, suýt chút nữa cậu hộc thổ huyết máu chảy thành sông! Con lạy bố! Con là đàn ông không phải đàn bà! Bố gọi chị dâu mà hồ hởi quá đi!
“Nè nè ~ chờ chút, cậu giúp tôi cởi trói trước được không?”
Tiểu Báo hiện tại mới kịp phản ứng, bật người giúp Nghệ Hưng ngay.
“Chị dâu ~ em xin lỗi! Để em đưa chị dâu về! Miễn là chị dâu đừng đả động gì với lão Đại được không ạ ~ anh ấy mà biết chắc ăn sống em mất ~”
Nghệ Hưng hai chân còn tê rần, xoay đầu nhìn lũ người đã bắt mình.
“Đúng rồi, thế tôi hỏi ai là người đã sai các cậu đến bắt tôi?!”
“A…em….” thằng bé ấp úng mãi không ra nổi nửa chữ, Tiểu Báo thấy nó vẫn cứng mồm, làm một phát bạt ngang đầu chú nhỏ quát.
“Chị dâu hỏi thì mày trả lời đi! Nhanh!”
“Là là… là một tên trẻ măng trông sáng sủa lắm, em có hình của nó!….Ảnh đây…ảnh đây chị dâu!~”
Thằng bé hấp tấp lôi ngay điện thoại ra đưa tới cho Nghệ Hưng, Nghệ Hưng nhìn xong mà mồm miệng cứ giật lên giật xuống…
Người trong hình…Cái khốn gì đây! Đây! Đây! là Tiểu Thế?!!! Tại sao lại là cậu ta?!!! Nghệ Hưng không thể tưởng tượng nổi cái người mỗi ngày đều theo sau mình gọi Nghệ Hưng ca ca ngọt sớt lại là nó, thế mà cậu ta lại đối với mình như vậy! Chưa kể! Mình còn là người cứu giúp nó! Thế vậy mà….
Kìm lại phẫn nộ, muốn giỡ với tao hả mày?~ Được! Để anh chiều chú em!
“Nó nói qj* thằng này xong, thì làm gì tiếp?~” Nghệ Hưng mặt mũi đỏ lựng khi nói mấy lời này.
*QJ: Hiếp á :v
“Dạ….Cậu ta còn bảo chụp lại rồi gửi hình tới số của người này, để người đó tới đây…” Thằng bé lon ton đưa dãy số cho cậu xem?! Số này?! Là của Lộc Hàm! Tại sao! Nghĩ muốn chia rẽ hai đứa mình?! Tiểu Thế thích hắn?! Cái thằng hạch này! Đến người của bố cũng muốn cướp?! HA! Rồi ~ Để tao xem Lộc Hàm phản ứng thế nào….
tbc.