Chapter 27
Khi Nghệ Hưng về đến phòng, không lấy làm lạ với gương mặt đương xị ra như muốn biểu tình cả thế giới của Thế Huân, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm ‘may là ném cái hộp bánh đó đi rồi’, chứ không thằng bé này có khi liều mạng với cả mình mất.
“Giận thì để anh sang phòng Bá Hiền nha?”
Tiến lại gần giường nơi Thế Huân đang ngồi, Nghệ Hưng khom lưng hạ sát gần gã hơn, nụ cười của y hiện hữu trong đôi đồng tử lạnh như băng của gã. Ở ngoài là trời là biển gì đi chăng nữa, thì chỉ cần ở bên Nghệ Hưng đều giống như đứa nhỏ hở chút là hờn dỗi làm nũng y.
Ngô Thế Huân nhìn thẳng Nghệ Hưng, gã không nhẹ dạ mà thay đổi thái độ vì hành động này của Nghệ Hưng, thần sắc ngược lại có phần trở nên khó coi hơn.
“Anh thực sự đói lắm rồi, đừng hờn nữa mà.”
Nghệ Hưng tay đưa lên định xoa mái tóc của cái tên khờ này muốn trấn an đối phương, thế nhưng Thế Huân lại lấy đà kéo y ngã vào lòng mình, y hoảng đến mức hai mắt trừng lớn, cả cơ thể y cứ như vậy nằm gọn trong lồng ngực gã. Thế Huân xoay người chớp mắt đã áp y dưới thân, chạm tới bờ môi mềm mại ấy bỗng chốc lý trí Thế Huân không còn thể tự kiểm soát được nữa, trong đầu chỉ nghĩ muốn tiến sâu hơn.
Nghệ Hưng lấy hết sức bình sinh giãy dụa đẩy người phía trên xuống, nếu như là kẻ khác y đã nhanh chóng hạ gã bằng một đòn chí mạng, chỉ vì người này là Thế Huân nên y mới không thể ra tay được, đành dùng sức cố đẩy bằng được gã ra mà thôi. Hai người vật lộn một hồi đến khi quần áo Nghệ Hưng đã xộc xệch, nhăn nhúm, ánh mắt y đỏ ngầu, một cái tát như trời giáng vào má Thế Huân.
“Ngô Thế Huân cậu quá đáng lắm rồi đấy! Đây là chuyện một người em nên làm với anh trai của mình sao?”
Nghệ Hưng tức đến nỗi toàn thân run lên từng đợt, y vẫn chỉ biết mặc kệ gã làm càn chưa bao giờ dùng sức đánh gã đến chảy cả máu cả dù có giận thế nào.
“Anh không phải anh trai em, em thích anh, tại sao em không được hôn anh cơ chứ?”
“Thích là có quyền được hôn người khác ư, vậy cả cái trái đất này biết bao người cũng được quyền như vậy hả, nói chuyện phải có lý một chút!”
Nhìn vẻ cương quyết của Thế Huân ấy khiến Nghệ Hưng sắp đuối hết sức lực mất rồi.
“Thứ nhất anh không phải đồ vật của riêng cậu, nếu như cậu còn có suy nghĩ như vậy thì sau này anh sẽ không còn quan tâm đến cậu nữa. Và chuyện giữa Lộc Hàm với anh gặp nhau còn kéo dài đến tương lai, bởi anh đã ký hợp đồng quản lý nghệ sĩ với hắn, là việc phải đích thân Nghệ Hưng này ra mặt.”
“Em biết, nhưng em không thích, em không thể cứ nhìn hai người bên nhau được, vì sao anh không chịu đứng trên phương diện nhìn em xem, hai ta vừa mới dứt tiếng cười gặp hắn thì em đã như biến thành kẻ dư thừa. Em chán cái cảm giác này lắm rồi, Trương Nghệ Hưng cứu em đi, thật sự em phát điên mất, nhìn em đi được không? Đừng lấy danh nghĩa anh trai ra nữa, xin anh hãy để ý em dù chỉ một lần thôi được chứ?”
Gã ôm đầu ngồi thụp xuống, nói xong, nước mắt lăn dài trên gò má, âm thanh bi ai này làm tan nát cõi lòng y. Hai tay gã giữ chặt đầu rồi cứ liên tục lặp đi lặp lại kêu mình điên mất, mau cứu lấy gã.
Nghệ Hưng không nghĩ rằng sự tình lại thành ra thế này, y biết lại là mình sai rồi, trốn tránh mãi kết quả sẽ thảm như vậy ư, tại y đã quá muộn khi phát hiện ra gã thích mình, là vì y không tìm đúng cách để giải quyết. Hết thảy đều là lỗi của y, y không nên suốt ngày quan tâm người con trai này từng ngày trưởng thành, rồi để lại trong tim gã những vị ngọt đến tận bây giờ.
Giờ phút thương tâm này chẳng khác gì vạn tiễn xuyên tâm đến từng dây thần kinh của Thế Huân, đau lắm, nước mắt gã thay cho những giọt máu đỏ tươi, tưởng rằng như vỡ từng động mạch. Mỗi một nấc đau khổ là một bước tra tần, y nhẹ nhàng đến gần gã, kéo gã dịu dàng ôm lấy.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, Thế Huân anh xin lỗi xin lỗi xin lỗi em..”
Lời thứ lỗi như muốn chuộc tội.
“Nghệ Hưng…”
Ngoại trừ tiếng khóc Thế Huân chỉ còn có thể phát ra hai chữ đó, mãi đến lúc tiếng nấc dừng, thì gã đã gục hẳn vì quá mệt.
Tbc.