SV – 30

  
Mấy người thực sự nghĩ Chung Nhân này nó chịu đợi Thế Huân tận ba năm trời hả?!

 

Hờ hờ ~

 

Nhầm luôn nhầm luôn!!! Thằng lõi này! Ba tháng còn thấp thỏng lên lên xuống xuống không xong! Giờ đã quấn gói bay đi tìm tên còn lại rồi!!

 

Thế Huân nhìn Chung Nhân trước mắt vô cùng choáng váng! Là ảo giác ư! Nhất định là ảo giác rồi! Lắc đầu cho rũ sạch hết những mộng tưởng này đi nào! Nhưng nhìn lại vẫn là người ấy, là anh thật sao?!!!!! Tại sao anh lại ở đây?!

 

“Bảo bối ~ anh tới đón em về đây….” Thế Huân ngơ ngác nhìn, Chung Nhân bật cười ~

 

“Anh…..anh….anh….” Thế Huân cứ lặp đi lặp lại như vậy, nặn mãi không ra được chữ tiếp theo!

 

“Anh….anh…anh….anh làm sao nào? ~ Anh tới tìm em nè! Ba năm lâu lắm! Anh không chờ được!” Cậu mỉm cười dịu dàng nhìn y, kéo tay Thế Huân nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên tay y.
“Nhưng mà…em….” Thế Huân có điểm do dự.

 

“Em trưởng thành ra sao anh muốn được ở bên cạnh để chứng kiến! anh sẽ không can thiệp vào đời tư riêng của em ~ em cần không gian riêng ~ anh hiểu, chỉ là anh muốn được là người nhìn em mạnh mẽ lên từng ngày!” Chung Nhân nghiêm túc nhìn Thế Huân nói ra những lời này! Ngay tại khoảng khắc bấy giờ! Tôi sẽ không bao giờ….buông tay em nữa.

 

!

 

“Nhưng….còn chị của em?!” Nguyên nhân sang đây cũng là vì chị….

 

“Đưa chị em về cùng! Ở đây, chỉ thêm tổn thương thôi ~”

 

“Vậy…e đồng ý!”

 

———————–

 

Ba năm sau…..

 

“Bảo bối ơi ~ em coi mấy người họ kết hôn các kiểu rồi ~ nói xem…chúng ta có nên….” Chung Nhân xoắn vặn ngón tay bối rối khôn cùng, mặt mũi thì căng thẳng

 

“Được thôi ~” Kết hôn thì kết hôn.

 

“Ơ!! Đồng ý nhanh vậy sao?” Chấp thuận thật ạ?! Không phải hơi đơn giản quá ư?!

 

“Nhanh?! Không phải anh muốn vậy sao~” dở hơi, lúc thế này lúc thế kia, bố ai chiều nổi!

 

“Không phải không phải! Anh cứ tưởng em không muốn chứ!”

 

“……”

 

“À mà! Hai đứa làm lễ cưới thì em phải đi đón chị hai em về nữa! Không biết ba năm qua chị ấy thế nào ~” Ngày đó chị hai Thế Huân không có về cùng hai người như lúc tính ban đầu ~

 

“Ừm! Phải đón chị về nữa!”

 

“Anh đi đi!~” Thế Huân đột nhiên nói vậy làm Chung Nhân không khỏi giật mình!

 

“Ơ! Đi một mình á?!” Đừng đùa chứ…..
“Ừm chứ còn gì nữa! Tạo hẳn cơ hội cho hai người làm hòa còn gì!” Hồi trước Chung Nhân đột nhiên đón y về, bà chị tự nhiên thấy thằng em bị cướp về trong lòng cũng tủi thân không ít ~

 

“Cơ mà…..anh sợ chân còn chưa kịp đặt qua cửa, đã bị chị đuổi thẳng cổ rồi….”

 

“Nào! Chị là chị của em nha! Có đi hay không?!”

 

“…..Có…..” Chung Nhân hai tay xoắn xít vào nhau, cúi đầu giọng vặn xuống thật nhỏ trả lời y.

 

“Vậy được rồi! Để em đi đặt vé liền, ngày mai anh đi luôn nhé!”

 

“Gì!!!” Sao mà vội thế?!!!

 

“Thì đúng rồi còn gì! Chuyện trọng đại thì chị em đương nhiên phải theo em chuẩn bị từ a tới z chứ! cho anh hai ngày đó!!”

 

“……” Thôi ~ cái này người ta nói là tự làm thì tự chịu…..

—————————-

 

“Chuyện gì nữa đây!” Lộc Hàm một tay thắt cà vạt một tay đẩy cửa tiến vào phòng,

 

“Con không đi nhà trẻ đâu! Không đi! Không điiiiiiii!!!!!” Đứa nhỏ quần áo xộc xệch ngồi trên giường .

 

“Thằng nhóc này! Con cứ thế này tính không cho ba đi làm sao! Giờ không đi nhà trẻ thì đi đâu đây nào!” Thằng bé này chẳng bao giờ để người ta bớt lo được chút nào mà!

 

“Con không muốn đi!!! Ở nhà trẻ các bạn chả chơi được!! Con không thích đi học!” Càng chiều càng hư rồi đây.

 

“Bạn nhỏ L.ộ.c.T.ử.N.g.h.ệ!! Con không nhắc là ta quên mất đấy! Hôm qua thầy giáo gọi về nói con trốn tiết! Còn dám đi chọc ghẹo các bạn khác! Có đúng không!” Lộc Hàm sắn tay áo, đến lúc phải dạy dỗ thằng con quý tử này rồi (Tên tôi đặt bừa đấy, nhìn là biết ha, nhưng mà coi cũng đc mờ *ngẩng đầu ngắm sao bất lực* TT^TT)

 

“BA! Con ngoan mà! Con không có….” Thằng nhỏ đã bắt đầu chuẩn bị bài diễn văn của mình, cúi đầu hai tay xoắn xít vào nhau….bộ dạng đáng thương thế này cơ mà….

 

“Nói cho con biết! Cái trò này vô tác dụng với ta! Mau lại đây!” Lộc Hàm tiến lại gần Tử Nghệ, lấy quyền làm cha hành hiệp trượng nghĩa….

 

Con ai chứ đếch phải con mình! Chạy gì mà nhanh như quỷ!

 

“Ma ma!!! Cứu con! Ba đánh connnnn!!!” Tử Nghệ nhảy ngay vào phòng ngủ của đôi vợ chồng son, Nghệ Hưng đang mặc quần áo, thấy con mình chạy vào, vội vàng hỏi.

 

“Thế con làm gì mà để ba đánh ~”

 

“….Ba…..con sao biết được….” đành coi như không biết vậy…

 

“Thằng quỷ này! Còn dám tìm người nâng tay đỡ đòn hộ hả!!” Lộc Hàm hừng hực đi tới, Nghệ Hưng thấy thế ôm ngay con vào lòng!

 

“Làm gì vậy hả! Đừng có bắt nạt con em!”

 

“Mình à ~ Thằng nhỏ này! Nó ở trường phá phách! Thầy còn báo về kia kìa!”

 

“Ứ phải! Ứ phải! Ma ma ~ Hôm qua thầy còn khen con nhé! Nói con hoạt bát nhanh nhẹn ý!” Tử Nghệ bày ra cái vẻ đáng yêu vô tội vạ vô tổ chức nhìn Nghệ Hưng.

 

“Có nghe thấy không ~ Thầy khen con nó đó!” Nghệ Hưng nói giúp Tử Nghệ.

 

“Nói nghe hay lắm ~ bé tí nói năng kiểu này ngấm vào máu rồi đây này!” Lộc Hàm dứt lời còn vò đầu thằng bé.

 

“….Ba….có phải ba không thương con đúng không….Bởi vì con là đứa nhỏ được hai người nhặt được nên không thương con ư!” mồm thằng nhóc méo xệch, có giọt nước mắt lăn xuống *tích* ….

 

Lộc Hàm hoảng hốt! Vội vã ôm lấy con bế lên.

 

“Làm sao mà như thế được! Con là ân huệ của chúng ta! Ba có thể không thương con được sao! Tuyệt đối không thể! Con và ma ma là hai người con trai mà ba thương nhất yêu nhất!”

 

“…..” Nghệ Hưng nghe mấy câu kia, kiểu cứ thiếu tự nhiên sao ý a….

 

“Ba! Con sắp muộn rồi ~” Tử Nghệ chỉ vào đồng hồ trên tường, nhìn Lộc Hàm.

 

“Chạy nhanh đưa con đi nhà trẻ đi!!!” Nghệ Hưng sốt ruột hô lên.

 

Lộc Hàm ôm Tử Nghệ chạy như bay ra khỏi nhà, nhưng có một chuyện ai cũng biết mình thằng Hàm không biết….rằng Tử Nghệ với Nghệ Hưng mới vừa thông đồng giải vây cho nhau một cách hoàn hảo cực kỳ.

 

Hai bố con nháy mắt! Qua bàn! Thế là Ba không giận con được rồi….

 

——————

 

Mới giải quyết xong chuyện chăn gối, nằm dài trên giường….

 

“Bạch Bạch! Chúng mình cũng nên tính chuyện làm đám cưới đi! Em xem xem Lộc Hàm anh ấy cả vợ lẫn con đều có cả ~” Xán Liệt nhìn Bạch Hiền nằm úp sấp ở trên giường, vẻ mặt làm nũng ~

 

“…..Em chưa muốn! Thanh xuân của em! Chơi còn chưa đã ~ Chờ lúc em già rồi gả cho nhà anh! Dù sao đến khi ấy cũng không cần lo lắng vấn đề con cái!” Bạch Hiền xoay người, phát hiện nằm ngửa đau hơn nên lại quay về với nằm úp sấp!

 

“…..Bạch Bạch….thanh xuân gì thì em cũng để cho tôi cả rồi ~ Em gả cho tôi đi! Kết hôn rồi vẫn có thể như trước mà ~” Xán Liệt lăn lên trên lưng Bạch Hiền chà chà lưng cậu!

 

“Xuống nhanh!! Anh đè chết em bây giờ!” Bạch Hiền một phen đẩy hắn ra, tiện đánh thêm hai cái cho bõ ghét!

 

“Bạch Bạch! Giờ phải bức hôn em mới chịu hả!!! Tôi muốn kết hônnnnn!” Xán Liệt bĩu môi, vẻ mặt tội nghiệp hai mắt tròn to nhìn chằm chằm Bạch Hiền!

 

“Thôi đi kinh tởm! Chỉ có anh mới có cái kiểu cầu hôn vậy thôi! Thử làm lần nữa xem!” Bạch Hiền bực mình! Cầu hôn cái kiểu lồng bàn à! Đang ép hôn con nhà người ta thì có!

 

Xán Liệt nhảy xuống giường, khỏa thân không mảnh vải che chim bắt đầu quỳ một chân xuống đối với người đang vặn vẹo nằm trên giường vươn tay tới!

 

“Hỡi người yêu dấu! Tôi hứa sẽ yêu em trọn đời! Em đồng ý làm vợ tôi chứ?!”

 

“…..Nhìn cái bộ dạng thảm hại này thôi thì đồng ý tha cho anh vậy…” Bạch Hiền đưa tay kéo Xán Liệt dậy.

 

Xán Liệt mừng rỡ nhảy dựng lên, leo lên giường! Ôm trầm lấy Bạch Hiền! Vô cùng hạnh phúc!

 

“Vợ ơi! Vợ à! Vợ ơiiiii…”

 

“Ai u! Đừng gọi nữa ! Lỗ tai em sắp hư đến nơi rồi ~” Bạch Hiền dụi dụi cái lỗ tai, nằm trong lồng ngực Xán Liệt mếu máo.

 

“Ai~ thật là! Lý tưởng sống của em vốn là tìm được người vợ rồi ôm cô ấy vào lòng thật chặt! Thế thì hạnh phúc biết mấy! Nhưng mà…..hiện tại! Giấc mơ thì mãi chỉ là mơ ~ đều bị cho thành mây khói hết rồi….”

 

“Vợ! Bằng không….mông tôi để cho em mượn! Cứ mơ tiếp đi ~ cho em thích thông thế nào thì thông luôn! Được không?!”

 

“…..” Đần độn ~ sao mà lôi cái đó ra so sánh được hả trời?!!!!

 

———————

 

“Hoàng Tử Thao!!! Thằng ăn hại này! Mau lại đây cho mẹ! Hôm nay không chỉnh đốn lại mày không được mà!” Mẹ Tử Thao tay cầm chổi lông gà! Rượt cậu quanh cái phòng khách!

 

“Mẹ! Chuyện thì cũng thành rồi! Giờ là phải nghĩ cách giải quyết mới đúng chứ! Cứ hở tí đánh con thế này thì được cái gì!!!”

 

Mắt thấy chổi sắp chạm được tới người mình, Tử Thao vọt nhanh hết từ góc nhà này sang góc khác!

 

“Thằng giời! Tao dạy mày đi úp chum vào bụng con nhà người ta tùm lum vậy hả ~~~”

 

“MẸ!!!!! Đừng đánh nữa mà!!!! Xảy ra rồi giờ đánh con cũng có quay lại được đâu ~~~”

 

Đã hiểu tại sao thằng bé bị rượt đánh vậy chưa?! Bởi thằng giời này thừa dịp quá chén rồi xin luôn đời con gái của cái Biện Mai rồi! Hiện tại thì có thai!! Mẹ cậu không đồng ý! Mấu chốt là vì hai người vừa mới tốt nghiệp, con gái nhà người ta mới chân ướt chân ráo bước ra xã hội rộng lớn, còn trẻ như thế mà đã phải đảm đương trách nhiệm làm mẹ…..xét cho cùng không có đáng!

 

“Mày đó! Đứng lại không liệu hồn! Người ta thân gái mới lớn! Chưa gì giờ đã sắp làm mẹ!Thằng trời đánh kia đứng lại coi!!!”

 

Bố Tử Thao tới ngăn cả hai lại, nhìn hai mẹ con đuổi bắt nhau không khỏi bật cười, nói.

 

“Ha ha! Con trai! Mẹ con là đang không cam lòng đó ~ bà ấy lúc trước cũng là có con sớm ~ cho nên đang lo sợ cho con dâu tương lai của bà ý mà ~”

 

“Ơ hay nhờ! Hai cha con nhà các người muốn chết chung với nhau hả! Nói năng linh tinh cái gì không biết!” Mẹ cậu giật mình hô lớn!

 

“Là vì ông mà tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi mới bị cướp mất trắng trợn! Sinh ra tiểu tổ tông này, có lúc nào làm tôi bớt lo đâu!”

 

“….” Bố bị lão bà chọc giận, dỗi bỏ luôn lên lầu.

 

Mẹ cậu thấy vậy phải nhanh nhanh đuổi theo! May vì thế Tử Thao mới được thở phào nhẹ nhõm….suýt dọa cậu tè luôn ra quần rồi chứ!

 

Biện Mai ở cửa trên tầng nhìn xuống phòng khách, thấy Tử Thảo ngồi trên sa lon hai má đỏ phừng mồ hôi chảy đầm đìa.

 

“Nè ~ Có sao không?”

 

“Ai u! Lão công em sắp bị mẫu hậu hành chết rồi đây này!” Tử Thao ôm lấy Biện Mai, áp tai mình vào bụng cô.

 

“Làm gì vậy!”

 

“Nghe tim của con anh đập chứ còn làm gì!”

 

“…..Mới có tháng mà! Nào đã có tim đập hả!” Giờ đến gái hay trai còn chưa biết ý ~

 

“Khì khì ~ Linh cảm liên thông nên anh có thể nghe được ngày thằng bé chào đời cơ!”

 

“Không phải, là con gái chứ ~~” Biện Mai bĩu môi, thử trọng nam khinh nữ xem tôi sẽ cho anh chết không yên thân!

 

“Con gái lại càng tốt! Để cho con bé sau đi câu thằng nhóc nhà Lộc ca! Ha ha ha ~~~”

 

“…..” thế nếu để là con trai như lúc đầu, có phải ý muốn cho bẻ cong hết một lượt đúng không?!

 

————————–

 

“Chỗ này thì sao? Anh thấy ở đây được nè!”

 

“Nô nô nô nô! Em muốn đi biển!”

 

“Tất cả sẽ đều theo ý của Miên Miên nah!”

 

A~ Chắc hẳn đang thắc mắc hai người này đang làm gì ha?~ Khà khà ~ Bọn họ là đang tính chỗ để tổ chức lễ cưới đó mà….

 

Trải qua quá trình tranh luận gay gắt, rốt cục cũng đã quyết định biển sẽ là nơi tiến hành hôn lễ!!!!

 

“Để anh đi viết thiệp mời!~” Diệc Phàm đặt bút chuẩn bị viết!

 

“Từ từ!!!” Tuấn Miên hét lên một tiếng rồi dựt lấy bút của Diệc Phàm..

 

“Để đó! Để em làm….” Để anh viết thì trời ơi khách khứa lại được một bữa cười quên trời quên đất mất!

 

“…..” Cần gì làm quá vậy, chỉ là anh lo mình mệt muốn làm hộ thôi ~

 

Thay vào đó Diệc Phàm đi sửa sang lại mọi thứ, Tuấn Miên thì tập trung vào viết thiệp, chậm rãi từng chữ một!

 

“Đứa nào mà mừng ít, anh sẽ ném từng thằng một xuống biển, quá tiện….!” hắn ngồi gấp từng cái áo sơ mi lại, ơ mà….sao lại đi ngồi gấp quần áo! Cả một đống đồ chồng chất lên nhau! Tuấn Miên ngẩng đầu

 

“Đã tính đến chuyện tiền mừng ít hay nhiều rồi ha ~ với cả….này! Anh dừng ngay cho em! Đồ anh gấp trông nó nhăn nhúm đến phát sợ rồi kìa!”

 

“….còn lâu ~ để đấy anh gấp lại cho xinh đẹp luôn!” Đống quần áo phẳng phiu như nào thì giờ không còn được bằng nửa như lúc ban đầu nữa ~

 

“…..” Chỉ còn biết bày ra cái vẻ xem thường chồng mình như mọi khi! Lại tiếp tục quay lại viết thiệp.

 

“Miên Miên ~ Em nói xem, chuyện nhận con nuôi ý, mình nhận con gái chứ nhỉ?~”

 

“Còn sớm quá ~ Mình mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, không có nhiều thời gian rảnh để chăm con được đâu ~”

 

“Nhưng nhà họ Lộc đã nhận rồi nuôi thằng bé lớn từng đấy rồi kìa! Vợ chồng mình cũng phải đuổi kịp chứ ~”

 

“…..Tiểu Hưng có nhiều chịu với cả ba mẹ cậu ấy đều đã nghỉ hưu, thời gian chăm cháu có nhiều, chúng ta có giống không?! Hiểu đơn giản vậy he~!” Chả thấy lợi lộc gì từ cái ý tưởng của Diệc Phàm, cậu lại quay về với nghiệp viết thiệp của mình!

 

“Ừ thì….” Diệc Phàm mặt méo xệch, mỗi lần tới nhà Lộc hàm thấy thằng bé nhà bạn mình đánh yêu ơi là đáng yêu! Lại làm hắn cũng mót có một đứa! Nghĩ lại: Hừm! Không đúng! Mình cũng cần có một người để mình dạy dỗ chứ!

 

“Miên Miên! Miên Miên! Nói như em thì anh cũng có anh họ! Em thấy anh họ anh cả ngày ăn không ngồi rồi đấy thôi! Cái trung tâm giải trí kia của anh ấy lúc nào cũng hỗn loạn ~ thì ban ngày mình có thể nhờ anh ấy trông con được mà!” Có mỗi cái tên anh họ kia là Diệc Phàm nhớ ra được còn chút thân thích…

 

Tuấn Miên ngẫm lại thấy cũng đúng ~ ban ngày có anh ta, tối đón về nhà mình chăm! Như vậy không tồi ~ nhìn bộ dạng lúc này của Diệc Phàm là thấy muốn làm cha lắm rồi, nên cuối cùng cũng chịu chấp thuận.

 

“Thôi được rồi….thế nhận con từ mấy tuổi thì được đây?”

 

“Ừm….quá nhỏ chúng ta không có kinh nghiệm thì không ổn lắm, ba tuổi đi! Mấy đứa nhỏ tầm ba tuổi đáng yêu nhất!!”

 

“….rồi em hiểu rồi ~ vậy là con gái ha? Dù sao cái này cũng phải nói rõ ràng!” Con gái đi ~ Nhà chứa tận ba thằng đực rựa thì căn bản là không được hài hòa lắm….

 

“Hì ~ Thế này đi, tung đồng xu nhé? Mặt người con trai, mặt còn lại con gái ~” Diệc Phàm tung đồng xu lên rồi đập ấp xuống mu bàn tay!

Là mặt còn lại!

 

“Yeah! Là con gái!” Tuấn Miên mừng rỡ reo lên!

 

“Em thích con gái à? ~ Sớm nói từ đầu ~ thì đỡ mất công tung đồng xu ah~”

 

Tuấn Miên bổ nhào vào lòng Diệc Phàm! Áp đảo Diệc Phàm!

 

“Thế ngày mai~ chúng ta phải đi thôi!”

 

tbc.