Chapter 11
Thế Huân lúc này mới chú ý tới Lộc Hàm, theo phản xạ kéo Nghệ Hưng ra sau lưng mình, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“Lộc Hàm, muốn gì anh cứ việc tìm tôi là được.”
“Huấn Thiếu cậu hơi quá rồi đó, che chở như vậy thì tôi có cách nào để nhấm nháp được con mèo nhỏ kia đây ha?”
“Anh thử nói lại lần nữa xem!” Thế Huân đã muốn tiến lên túm lấy cổ áo Lộc Hàm, gã biết Nghệ Hưng nghe đối phương cợt nhả như thế trong lòng có bao nhiêu uất ức.
“Buông tay, tôi tôn trọng gọi cậu hai tiếng Huân Thiếu, thế mà thái độ như này thì không phải là coi thường tôi sao.” Lộc Hàm cũng rất nhanh thu hồi lại vẻ giễu cợt của mình, nháy mắt cái nhìn lẫm liệt của hắn hiện hữu ngay trước mắt bọn họ.
“Thế Huân tôi có chuyện cần nói với cậu.” Hành động kéo áo Thế Huân của Nghệ Hưng xem như thuận lợi hóa giải trận giằng co này, Thế Huân biết Nghệ Hưng đang cố gắng trấn an cái tính nóng nảy, khó kiểm soát cảm xúc của mình lại, nếu không chính gã đã khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn rồi.
Nhìn hai người họ xa xa đứng nói chuyện với nhau, Lộc hàm để ý quần áo vừa bị làm nhăn, trong lòng nghĩ chỉ là nói chuyện thôi, hai người cứ phải sát sàn sạt vô nhau vậy làm gì, thật là muốn qua nghe trộm quá đi.
“Thế Huân, chuyện trong bang có phải đang gặp rắc rối đúng không, qua đây vậy mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa chưa?”
“Không cần lo lắng, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện liên quan đến anh.”
“Rốt cục là có chuyện gì, Lộc Hàm ra tay sao?”
“Tôi sẽ tự giải quyết được hết, việc của bang anh đừng can thiệp, nghe lời tôi nhanh nhanh hoàn thành bộ phim này được không.”
“Thế cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, cái bọng mắt thâm xì sắp lấp hết gương mặt cậu rồi đó, xong việc sớm tôi sẽ về tìm cậu.”
“Được, anh với Bá Hiền vào đi.” Thế Huân nhẹ nhàng ôm lấy Nghệ Hưng, tựa như một lời ngỏ an ủi nhỏ từ em trai của mình vậy. Thật may Nghệ Hưng có khoác một chiếc áo ngoài, không thể để đối phương thấy được vết thương trên tay mình được, bằng không chẳng thể ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
“Diễn thật tốt nha Nghệ Hưng, diễn càng tốt cơ hội thù lao càng cao đó.” Nhìn Bá Hiền vào studio cùng Bá Hiền. Lộc Hàm không quên giỡn chơi một câu. Còn Nghệ Hưng thì lại giống như là không nghe thấy gì, nên chẳng quay đầu lại, trực tiếp vào trong.
“Lộc gia, tôi nghĩ chúng ta không phải cần chỗ để trò chuyện một chút sao?” Thế Huân nhìn Lộc Hàm nói.
“Huấn Thiếu đã nói vậy, Lộc Hàm này đâu dám từ chối, đi thôi.”
Lộc Hàm ngược lại không quá phô trương, liền dẫn Thế Huân tới một quán cà phê nhỏ. Thế Huân cũng chẳng quá kén chọn, lựa bừa một chỗ rồi ngồi xuống, gọi một maccha latte, đây là loại latte mà Nghệ Hưng thích, yêu một người, khiến bản thân chậm rãi theo thời gian thấm nhuần tất cả khẩu vị quen thuộc của người ấy.
“Huân thiếu cậu muốn cùng tôi bàn chuyện của Ngô bang, hay là mình cứ nói về Nghệ Hưng đi?”
“Tôi biết lần này số hàng của Anh Quốc là do anh động tới, nếu là muốn đại bàn làm ăn ở B thành, thì cứ nói thẳng không phải ngại.”
“Nếu Huân Thiếu cậu nói rõ như thế, kể ra cậu cũng là người khá thẳng thắn đấy. Lúc trước bên cậu động vào hàng của chúng tôi, lần này xem như là quà đáp lễ của Lộc bang đi.”
“Nếu thật sự thứ anh muốn là miếng cơm của B thành, xin thứ lỗi cho tôi rằng không thể.”
“Nếu tôi nói thứ tôi muốn chính là toàn bộ Ngô bang thì sao?”
“Dã tâm của Lộc gia quả thực hơn người, Ngô bang sẵn lòng nhận lời giao chiến, nhưng đừng quá thả lỏng, đến lúc Lộc bang bị Ngô bang thu hồi tôi cũng sẽ không bằng lòng nhận anh đâu.”
“Xem ra đúng như người ngoài nói Huân Thiếu đây quả là tuổi trẻ tài cao, à, quên mất còn chuyện này, cả Trương Nghệ Hưng tôi cũng muốn nữa.”
“Anh dám động vào một cọng tóc của anh ấy có tin tôi sẽ giết anh không!”
“Nhìn đi, thực sự là cậu cũng có ý tứ với cậu ta ha, cho dù là sinh nhật ngày đó cậu lại nỡ đem cậu ấy đến tặng cho tôi…”
“Tôi nói anh nghe, anh ấy không phải dạng mèo nhỏ mà anh nghĩ, mối hàng của B thành tôi có thể cho anh, còn nếu anh động vào anh ấy, tôi sẽ khiến anh phải cuốn xéo khỏi cái đất Trung Quốc này.” Thế Huân đã không thể ngồi yên, đứng bật dậy.
“Tôi không cần cậu tặng cho tôi, tất cả các mối hàng của B thành đều sẽ bị Lộc bang thu hồi trong chớp mắt thôi, kể cả với Nghệ Hưng tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi!” Lộc hàm cũng không chịu lép vế đón nhận ánh nhìn sắc bén của đối phương.
Cảm giác theo sau đó của hai người chỉ muốn động chân động tay, chợt điện thoại của Lộc Hàm vang lên, khiến mọi chuyện lắng xuống, nhìn trên màn hình là dãy số của Xán Liệt, hắn lập tức muốn chấm dứt cuộc đôi co này.
“Huân Thiếu, tôi nghĩ sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp nhau, hôm nay thứ lỗi không thể tiếp cậu được nữa.”
Nhìn bóng lưng Lộc Hàm khuất hẳn, Thế Huân tức giận dồn lực xuống nắm tay đập bể tách trà, mảnh thủy tinh vỡ vụn khiến nhân viên ở đó hoảng sợ vô cùng, qua vài giây mới kịp phản ứng. Chỉ thấy trên tay một vết rách từ đó ứa ra dòng chất lỏng đỏ tươi, Thế Huân đẩy ghế đứng dậy cũng chẳng ai dám hó hé chạy tới ngăn.
Chapter 12
Lộc Hàm an vị trên yên xe cùng lúc đã bấm xong dãy số gọi cho Xán Liệt, không có việc gì nhất định hắn ta sẽ không gọi tới, mà hiện tại hắn đang quay cùng với Nghệ Hưng ở studio, khiến bản thân thoáng chốc dâng lên tò mò không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
“Lộc gia là người bận rộn quá ha, tôi gọi còn không thèm nghe cơ mà.”
“Làu bàu cái gì, vào trọng điểm đi?”
“Chỉ là mới biết tin khá thú vị, về Lay á có muốn nghe hay thôi?”
“Cậu không nói thì tất cả tiền công đừng hòng nhận được .”
“Đừng đừng đừng, tôi nói tôi nói, ngày mai là ngày Lay có cảnh thế vai, đừng trách vì không nói trước diễn biến bộ phim ra sao, ngày mai nhớ tới đây xem đó nha.”
“Mai có thể tôi không có thời gian đâu.”
“Đừng có giả bộ, này này này, tự nhiên cúp điện thoại vậy!!! Cái đồ nai điên chết tiệt, ngày mai tốt nhất đừng có bưng cái mặt xuất hiện trước mặt tôi.” Xán Liệt phát hiện mình đã bị đối phương dập máy làm ngơ trước, thực nghĩ muốn sẻ chia tin tốt với thằng bạn mà nó nỡ làm vậy thật muốn lôi ra bứt tóc, thể nào cũng phải khiến nó hối hận.
Thế Huân quay về khách sạn, lập tức toàn bộ sức lực chống đỡ cả ngày hôm nay đều bị rút cạn, không ý thức được việc mình bị sốt, liền té xỉu trong phòng mà không ai biết. Hôm nay quay xong ra khỏi cửa không thấy Lộc Hàm tới phá, Nghệ Hưng bất giác thở phào nhẹ nhõm, mua một chút đồ mà Thế Huân thích rồi chạy về khách sạn, vừa mở vừa vào phòng đã thấy Thế Huân đang nằm trên sàn nhà, hoảng đến mức ném hết đồ trên tay xuống, chạy đến bên cạnh gã.
“Thế Huân Thế Huân!” mới chạm đến đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể gã không bình thường, biết là người này bị sốt rồi, vội vàng đứng dậy tính muốn đưa gã đi bệnh viện. Bỗng phía sau lại cảm giác được có cỗ khí lực đang giữ mình lại, Thế Huân lúc này đã tỉnh.
“Nghệ Hưng, anh về rồi à, tôi không sao anh đừng lo quá.”
“Cả người cậu nóng thế này rồi còn nói không sao, mau cùng tôi vào bệnh viện đi!”
“Tôi tự biết mình thế nào mà, anh đỡ tôi lên giường với.”
Thế Huân nói vậy làm Nghệ Hưng cũng chẳng còn kiên nhẫn để khuyên bảo thêm, may là kinh nghiệm mình có cũng đủ để dùng những lúc thế này, hỏi mượn khăn sạch cùng ít đá từ khách sạn, cởi áo của Thế Huân rồi giúp người ta lau người, Thế Huân thề rằng khi mà tay Nghệ Hưng đụng tới da mình, đó chính là lúc bản thân phải chịu đựng một loại thách thức vô hình, không phải sợ lây ốm cho y, nhất định sẽ dồn sức hôn lên cánh môi căng mọng ấy cho thỏa nỗi lòng. Được lúc Nghệ Hưng chăm với cho ăn cũng đã hạ sốt ít nhiều, Thế Huân mới cảm thấy được ý thức đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Nghệ Hưng thật biết cách chăm sóc, chi bằng gả cho tôi đi.” không thể tránh được khóe mắt cứ nheo lại vì cười chẳng chịu ngoan ngoãn theo ý mình.
“Cậu còn sức lảm nhảm vậy chắc khỏi hẳn rồi đó, cậu cứ phải đem thân mình hủy không còn gì mới chịu đúng không?”
“Ca đừng giận mà, gần đây trong bang rất nhiều chuyện xảy ra, mấy ngày liền tôi không được ngủ đủ giấc, nên mới thành ra như vậy, nếu sau này mỗi ngày anh đều chăm tôi như bây giờ, bản thân xin hứa sẽ không dám như vậy nữa.”
“Cậu nha, đừng có làm nũng như đứa nhỏ vậy chứ.” Nghệ Hưng bất đắc dĩ lắc đầu cảm thán, Thế Huân luốn biết nên nói sao để được thương, để người ta không cáu, khiến y hoàn toàn chẳng còn gì để nói với mình.
“Anh yên tâm tôi sẽ không để Lộc Hàm quấy rầy anh nữa đâu.”
“Mình tôi có thể lo được cho chính mình, hắn hiện tại chỉ là nghĩ muốn dùng tôi để xuống tay với Ngô bang thôi.”
“Miễn là anh còn bên tôi, tôi nhất định sẽ không bao giờ để hắn có thể đoạt được mục đích, Nghệ Hưng, chuyện lần trước tôi nói với anh, anh đã suy nghĩ chưa?”
“Thế Huân, cậu là em trai của tôi, tôi mang ơn của Ngô bang, không có Ngô thúc tôi không thể sống được đến bây giờ, cho nên tuyệt đối bản thân tôi không thể đáp ứng, cũng không có khả năng được cùng cậu như ý cậu muốn, cậu hiểu chứ?” Nghệ Hưng không biết nên giải thích ra sao để Thế Huân có thể hiểu và không quá dằn vặt.
“Tôi không hiểu, những lời này tôi không quan tâm, tôi chỉ cần biết anh thích hay không thích tôi mà thôi, còn lại mọi chuyện đằng sau cứ giao cho tôi không cần anh bận tâm.”
“Tôi nghĩ cậu đã trưởng thành, nhưng sao còn ấu trĩ như vậy, thôi đừng nói chuyện này nữa, nghe lời ngủ một giấc để dưỡng sức đi.”
“Trừ phi đến một ngày chính anh trực tiếp nói đã yêu người khác rồi, bằng không đời nay tôi sẽ không tách rời khỏi anh đâu.”
Nghệ Hưng chẳng rõ mình có gì tốt đẹp để đựơc một người như Thế Huân để ý, nếu là con gái nhất định có thể vì ân huệ lấy thân mà báo đáp, kể cả biết rõ rằng không phải là vì yêu, nhưng mình không phải là con gái, tuyệt đối không thể vì bản thân mình mà lại mang đến bất hạnh cho người ấy, nên nhất định không thể bên gã trọn đời được. Nhưng y đâu có biết, đối với Thế Huân mà nói nỗi bất hạnh lớn nhất của đời người chính là yêu mà không được bên người mình yêu.
Tbc.
*Chính nghĩa còn đâu khi để một thằng nhăn nhở cợt nhả có được cháu nó thay vì một Huân Thiếu dễ thương thấy mọe TT^TT*
À bạn au bên Con Tin mới gửi cho bọn mình một bài hát mới cũng là một bản cover cả một pic lyrics đi kèm nữa, theo đó có gửi một phiên ngoại đĐêm Thất Tịch, cái này bọn mình sẽ làm sau khi fic kết thúc, còn ai muốn nghe thì thì có thể cmt mail để mình cho nhe, ném trên này phức tạp quá, mà thật ea là mệt quá TT^TT