Chapter 15
“Anh nói đi, rốt cuộc điều kiện là gì.”
“Tôi nghĩ khoản bồi thường này ngay đến Ngô bang cũng khó lòng lo liệu được, nên chi bằng em cứ ngoan ngoãn bên tôi đi, không phải là giải pháp hoàn mỹ nhất sao.”
“Không bao giờ! Lộc Hàm anh nếu cần một món đồ chơi vậy thì anh tìm lộn người rồi.”
“Cục cưng à sao lúc nào em cũng hiểu lầm ý tôi hết trơn hết chọi vậy, tôi tuyệt đối là một người tình đạt tiêu chuẩn đấy. Tiền phạt không cần em trả, nhưng em nghĩ sao nếu để cái cậu trợ lý của em đi diễn nốt thay em hoàn thành bộ phim này?!”
“Bá Hiền không phải diễn viên, việc này tôi phải hỏi ý cậu ta đã. Còn nữa, tôi không cần người tình, ít nhất anh cũng không có khả năng sẽ là người ấy.”
“Trương Nghệ Hưng, em có biết em như vậy sẽ lại chọc giận tôi không?” Lộc hàm vốn không phải dạng người có tính kiên nhẫn cao, ngay từ đầu tất cả chỉ là vì muốn đối đầu với Thế Huân nên mới tìm cách phá Nghệ Hưng, kết quả thành ra tâm tình lúc nào cũng bị đối phương rằng co, biến chuyển, đến chính mình cũng chẳng rõ vì sao.
“Về phía bang hội mà nói chúng ta không phải là đối thủ của nhau sao, tôi nói rồi, đừng hòng lợi dụng tôi để đối phó với Thế Huân.” Dù là nhìn bộ dạng tức giận của hắn, Nghệ Hưng vẫn không cam lòng yếu thế, biểu tình lại thêm vạn phần lạnh lùng.
“Hình như tôi đã nói qua với em rằng nhất định em sẽ là của tôi rồi chứ nhỉ.” Nghe Nghệ Hưng thách thức như vậy, Lộc Hàm cực kỳ khó chịu, trực tiếp dồn y vào góc tường, tiến đến kề sát bên vành tai y nhấn mạnh từng từ từng chữ một.
Gần đến mức ngay cả hô hấp cả hai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, đôi bên đều khẩn trương, bị nắm phải nhược điểm khiến Nghệ Hưng cảm giác cả người như mềm nhũn, quên cả việc đẩy đối phương ra đã bất ngờ bị người trước mặt áp chế môi mình bằng đôi môi của hắn. Lộc Hàm dễ dàng cạy mở được hàm răng y, không thấy đối phương có ý khước từ, lại nhịn không nổi bèn cùng y dây dưa triền miên không dứt, tiếng thở dốc vờn quanh vẩn vơ bên hai người. Nghệ Hưng không biết bản thân vì sao lại không kháng cự lại nụ hôn này, có lẽ là do bản năng của một người đàn ông không cho phép mình tự hỏi, cũng có thể là bởi kỹ năng của người đó thực sự quá tốt. Hôn môi thôi nhưng cũng phải phân người thắng kẻ bại, Nghệ Hưng bất ngờ đảo khách thành chủ (bị động trở thành chủ động), dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt hàm trên của Lộc Hàm, cảm nhận được người ấy có phản ứng Lộc Hàm lại càng được thể áp sát chiếm lại ưu thế, để chiếc lưỡi âu yếm khắc họa lại thần thái đôi môi của cả hai. Cho tới khi đôi bên thở không nổi, mới chịu buông nhau ra.
“Tiếp chứ?” Tâm tình tốt, Lộc Hàm nhướn mi nhìn Nghệ Hưng, vốn nghĩ y sẽ thẹn thùng đáp lại ai ngờ lời nói ra khiến hắn nghẹn còn chẳng dám tin vào tai mình.
“Anh đừng có lầm, đối với diễn viên mà nói hôn thì có tính là cái gì.”
“Tôi thấy cảnh giường chiếu em cũng nên chuẩn bị đi, dù gì lương em cần cũng là tôi trả mà?”
“Đồ khốn!” Cú đấm phóng ra lần này của Nghệ Hưng bị Lộc Hàm nhanh tay bắt kịp, lại còn bị hắn trở tay đáp trả lại một quyền. Kỳ thật hắn biết nên dùng lực ra sao để đánh trả, nhưng khóe miệng vẫn phải dính máu tươi.
“Đừng cố chọc tôi giận, thương thì thương mà đánh tôi vẫn đánh đấy.”
“Nếu vậy anh tha cho tôi đi, đánh thế nào cũng được, trên giường cũng không sao, nhưng đừng quấy rầy tôi nữa được không.”
“Con mẹ nó, em nói cái gì! Trừ phi em chết, bằng không thì tôi phải có em bằng được, đừng mong trốn thoát!” Lộc Hàm biết mình đã bị làm cho phát điên có thể thẳng tay giết người trước mặt bất cứ lúc nào.
“Vậy anh nghe cho rõ này, trừ phi tôi chết, bằng không tôi nhất định cả đời này sẽ không bao giờ đội trời chung với anh!” Nghệ Hưng biết rõ Lộc Hàm đã tới giới hạn lại càng tàn nhẫn nói ra những lời đanh thép khiêu khích hắn.
“Em đã không sợ chết như vậy, chúng ta cùng nhau chết là được!” Lộc Hàm bấy giờ lý trí hoàn toàn không còn minh mẫn, một phen lôi Nghệ Hưng theo, đã mất đi sự ôn nhu ban đầu, hung hăng đẩy y vào ghế phó lái, còn hắn leo lên ghế lái, rồ ga lao với tốc độ nhanh nhất có thể phi ra khỏi biệt thự.
Nghệ Hưng nhận ra lúc này Lộc Hàm đang trong trạng thái không còn khống chế được bản thân, mới biết hắn không hề có ý nói giỡn, y cũng chả phải sợ chết, chỉ là còn có những chuyện bản thân chưa có hoàn thành.
“Lộc Hàm, anh điên rồi, dừng lại đi!”
“Em không phải không sợ chết sao, vậy chúng ta cùng chết là được!” Thấy được đối phương càng lúc càng sốt ruột, Lộc Hàm lại càng dám chắc không nên thả chậm tốc độ lại lúc này, hiện tại chính hắn cũng không hiểu được bản thân đang nghĩ gì nữa. Vẫn cố chấp phóng một đường mịt mù bụi đất thẳng ra ngoại ô, tới khi để ý phía trước chính là vách núi cao hun hút, Nghệ Hưng không rõ từ khi nào cái nỗi sợ hãi trước cái chết lại bủa vây mình kinh khủng như lúc này, tiếng hô lớn vang vọng lưu lại cùng hai hàng lệ dài. Chiếc ô tô đột ngột phanh gấp lại cách ven vách núi tầm nửa mét, Lộc Hàm há hốc thở gấp.
“Lộc Hàm anh là đồ bệnh hoạn, đồ điên! Tại sao, bây giờ mới biết sợ chết hả?” Nghệ Hưng còn giữ lại chút lý trí nhưng cũng chẳng nhiều hơn Lộc Hàm là bao.
“Tôi không sợ chết, tôi sợ em chết.”
Lộc Hàm vươn tay tới gạt đi những giọt nước mắt đọng trên gò má y, nhìn vẻ mặt sửng sốt của người đó như thể sợ rằng giây tiếp theo hắn có thể hối hận với chính lời mình nói.
“Đi thôi, tôi thả em đi.”
tbc.